Kiếp Này, Hắn Vì Nàng Mà Đến

Chương 11: TẠ THỜI DƯ



Tạ Thời Dư kề sát tai ta thấp giọng nói, làn tóc vụt lay, hơi thở khẽ khàng mà ngưa ngứa nơi vành tai.

 

“Chuyện bao giờ mới tới, còn sớm chán.”

 

Ta đưa tay chọc n.g.ự.c hắn, đeo gùi đi sâu vào rừng.

 

“Sớm cái gì mà sớm, ta đã tính xong rồi – lần này có thể sớm hơn kiếp trước nửa năm.”

 

“Lần trước thành hôn quá vội vàng rồi. Này, A Ninh, nàng đợi ta…”

 

Tạ Thời Dư luống cuống đuổi theo, đến khi thấy ta đang nín cười mới thở phào.

 

“Nàng lại trêu ta.” – Hắn tủi thân.

 

“Chàng không nói là ta có thể tùy hứng một chút sao?”

 

“Đúng, cứ tùy hứng thêm cũng được.”

 

Dưới nắng, bóng người thành đôi.

 

Vòng vo mãi, cũng may, chúng ta lại tìm thấy nhau.



 

NGOẠI TRUYỆN – TẠ THỜI DƯ

 

Lần đầu tiên Tạ Thời Dư nhìn thấy Tống Ninh, chính xác mà nói, là lần hắn tỉnh táo mà nhìn thấy nàng – là trên giường.

 

Nàng giống như một con chim nhỏ bị thương, trên người còn in dấu vết hắn để lại.

 

Khi ánh mắt giao nhau, Tạ Thời Dư cảm thấy trái tim mình cũng bị mổ một nhát.

 

Hắn biết rõ, đây là một cái bẫy.

 

Tửu lượng hắn xưa nay cực tốt, vài chén rượu sao có thể say đến mức ấy?

 

Ngụy Đế vốn kiêng kị hắn, nghĩ ra thủ đoạn này đối phó hắn cũng không phải chuyện lạ.

 

Nhưng nhìn thần sắc nàng, nàng không biết chuyện gì cả, chỉ bị hắn liên lụy.

 

Tạ Thời Dư nhớ, trước khi hắn uống rượu, Tô Vũ Ninh đã đến, thế tử bàn bên mấy lần nói chuyện với nàng.

 

Nhưng họ rõ ràng là thanh mai trúc mã, nàng vì sao lại hại hắn?

 

Tiếng mở cửa thô bạo cắt ngang dòng suy nghĩ, Tạ Thời Dư vội vàng kéo màn trướng che nàng lại.

 

Dù sao nàng là nữ nhân, nếu bị người ta nhìn thấy y phục xộc xệch, chắc chắn sẽ thấy nhục nhã.

 

Rất nhanh, Tạ Thời Dư biết thân phận nàng – nàng là Tống Ninh, con gái Ngụy Đế, một công chúa không phong hiệu.

 

Và “cuộc gặp” này vốn là mưu kế của Hoàng tỷ nàng.

 

Tạ Thời Dư vốn không có trong kế hoạch, nên khi Ngụy Đế nhìn thấy hắn cùng Tống Ninh, nổi trận lôi đình.

 

Tống Ninh rốt cuộc là công chúa, nếu trừng phạt hắn thì chẳng khác nào vả mặt hoàng gia.

 

Như thế, Tống Ninh đã cứu Tạ Thời Dư, thiên tử ban hôn cho hai người.

 

Họ vốn chẳng quen biết, lần đầu gặp mặt lại là trên giường.

 

Nàng bị tỷ tỷ hãm hại, còn hắn bị thanh mai tráo rượu.

 

Tạ Thời Dư nhớ tới mẫu thân mình – bà với phụ thân hắn là mối hôn nhân sắp đặt, vì lợi ích hai nhà, chẳng hề có tình cảm.

 

Sau thành hôn không lâu, phụ thân hắn từ ngoài mang về một nữ nhân khác, tuy mẫu thân vẫn là chủ mẫu của Tạ gia, nhưng Tạ Thời Dư hiểu rõ – điều bà khao khát là tình yêu của phụ thân.

 

Thế nên bà dồn tất cả tâm tư lên Tạ Thời Dư – chỉ cần hắn giỏi hơn con của những nữ nhân khác, phụ thân sẽ đến viện bà nhiều hơn.

 

Thuở bé, Tạ Thời Dư sống trong tiếng mắng và đòn roi, nhiều khi mẫu thân đánh rồi lại ôm hắn khóc.

 

“Thời Dư, sau này nếu cưới vợ, nhất định phải hết lòng yêu nàng.”

 

“Nếu con không thể yêu nàng hết lòng, thì xin hãy buông tha cho nàng.”

 

Sau này, mẫu thân buồn phiền mà chết, đến lúc cuối, phụ thân hắn cũng không đến nhìn một lần.

 

Rồi Tạ gia diệt vong, phụ thân bị hại, kế mẫu chịu không nổi cảnh lưu lạc, ôm đệ đệ hắn nhảy sông.

 

Phụ thân tưởng mình hưởng hết “tề nhân chi phúc”, đến cuối cùng lại vợ con ly tán.

 

Vậy hắn và Tống Ninh sẽ thế nào? – Tạ Thời Dư bắt đầu tưởng tượng.

 

Nàng là con gái Ngụy Đế, hắn là nghịch thần chuẩn bị khởi loạn.

 

Lẽ ra đứng ở hai bên đối lập, vậy mà lại thành ân nhân của nhau.

 

Khi hôn sự chuẩn bị, Tống Ninh lại cứu hắn lần nữa.

 

Nàng nói với Ngụy Đế rằng mình đã có thai, ép hôn sự diễn ra sớm, giúp hắn tránh việc phải hộ tống công chúa đi hòa thân.

 

Dù hắn và Tam hoàng tử Sở quốc có giao tình, nhưng Tống Ninh không hề biết điều đó.

 

Nàng đã quyết liệt chọn cách cứu hắn.

 

Quan trọng hơn, nàng còn mang đứa con của hắn.

 

Cũng lúc ấy, Tô Vũ Ninh thường tìm hắn, vừa khóc vừa nói lần đó hạ dược là bất đắc dĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nàng nói sợ Ngụy Đế ra tay với hắn, biết có người muốn hãm hại Tống Ninh, nên mới bày kế ấy.

 

Tô Vũ Ninh nói nàng yêu hắn, muốn cứu hắn nên mới làm vậy.

 

Tạ Thời Dư chỉ thấy nực cười – nếu yêu hắn, sao không tin hắn tự có cách phá cục? Sao phải lôi Tống Ninh vào?

 

Tạ Thời Dư không muốn trở thành phụ thân mình, cũng không muốn đứa con chưa chào đời biến thành “hắn” của thuở nhỏ.

 

Ngày thành hôn, nến đỏ lay động, nàng sợ sệt nhìn hắn, như thỏ non rơi vào hang cọp.

 

Một tiếng “Tạ tướng quân”, kính trọng mà xa cách, kéo hai người ra thật xa.

 

Đã làm phu thê rồi, còn gọi gì mà “Tạ tướng quân”, khách sáo quá, – Tạ Thời Dư nghĩ vậy.

 

Tống Ninh hẳn là không thích hắn.

 

Khi còn ở kinh thành đã tránh né, đến Lương Châu lại càng tránh.

 

Thà ở cùng đám gia quyến, còn hơn ở cạnh hắn.

 

Nàng làm y phục cũng chẳng gửi cho hắn.

 

Không gửi thì thôi, – Tạ Thời Dư nghĩ, – dù sao hắn cũng có thể tự đi lấy.

 

Nàng ít nói, hắn bèn nói nhiều hơn để bầu bạn.

 

Chỉ là… hắn không hiểu.

 

Hắn chỉ hiểu binh pháp, không hiểu châm pháp; nói được về trận thế, lại chẳng biết nói về tình.

 

Lâu dần, khoảng cách lại càng gượng gạo.

 

Nhưng Tạ Thời Dư chưa bao giờ nghĩ, Tống Ninh sẽ rời bỏ hắn.

 

Nàng – một nữ tử mang thai, yếu đuối, giữa thời loạn – có thể đi đâu?

 

Tạ Thời Dư cảm thấy mình sắp điên, ngày đêm tìm nàng không ngừng.

 

Nhưng khi thật sự tìm thấy, hắn lại không dám gặp.

 

Sợ nàng sợ hãi, sợ nàng ghét hắn.

 

Nếu không có hắn, có lẽ nàng sẽ có một cuộc đời khác.

 

Có lẽ nàng từng có người trong lòng, từng ước mơ cùng người ấy đàn cầm hòa khúc, đầu bạc răng long.

 

Chỉ tiếc, nàng lại gặp hắn.

 

Hắn nhìn nàng hằng ngày ra ngoài bán đồ thêu, âm thầm xử lý kẻ muốn làm khó nàng.

 

Nàng sẽ cười với mỗi vị khách đi ngang, và Tạ Thời Dư thường có thôi thúc muốn mua hết những món nàng thêu.

 

Hắn muốn hỏi nàng – nàng có thể cười với hắn nhiều hơn một chút không.

 

Thời cuộc rối ren, hắn cuối cùng vẫn đưa nàng trở về.

 

Không lâu sau, nàng sinh một bé gái – A Hạnh của bọn họ.

 

Tạ Thời Dư vĩnh viễn không quên ngày ấy, nàng hỏi hắn, có thể đối xử tốt với A Hạnh một chút được không.

 

Ngày ấy chính là ngày A Hạnh chào đời.

 

Giọng nàng cẩn thận, sợ rằng hắn sẽ từ chối.

 

Tạ Thời Dư cảm thấy tim như bị d.a.o cùn đâm, cả lồng n.g.ự.c đều đau.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Hắn biết, đứa trẻ không được cha yêu thương đáng thương đến mức nào.

 

Hắn càng biết, nữ nhân không được phu quân yêu – khổ sở đến mức nào.

 

Nhưng Tống Ninh không biết, thực ra hắn rất yêu nàng.

 

Tạ Thời Dư cứ nghĩ, sẽ có một ngày Tống Ninh sẽ cảm nhận được tình yêu của hắn.

 

Nhưng thời gian chẳng đợi người, giữa họ chỉ có mười năm.

 

Hắn thậm chí không được gặp nàng lần cuối.

 

Thái y nói, nàng bệnh từ nhỏ, lại sinh nở quá sớm, thân thể hao kiệt, không thuốc nào cứu nổi.

 

Lúc xuất chinh, nàng còn hứa sẽ đợi hắn về.

 

Nhưng khi Tạ Thời Dư ngày đêm phi ngựa trở về kinh, nàng đã vĩnh viễn nhắm mắt.

 

Bàn tay nàng còn hơi ấm, nhưng hắn không thể nắm nữa.

 

Về sau, quãng đời còn lại – chẳng còn nàng.

 

Tạ Thời Dư từng khát khao, liệu kiếp sau hắn và Tống Ninh có thể gặp lại không.

 

Nhưng hắn không hề nghĩ, khi mở mắt ra lần nữa – hắn đã quay về ngày bọn họ gặp nhau.

 

Cũng may, nàng cũng không quên hắn.

 

-HẾT-