Ta sợ hắn biết sẽ chê cười, lại cũng chẳng dám đốt trong Tạ phủ, e làm người khác sinh nghi.
Hôm nay mới khó khăn lắm tìm được cơ hội, không ngờ lại bị Tô Vũ Ninh bắt gặp…
“Là thoại bản ta mua trước kia, sợ bị Tạ tướng quân biết rồi cười ta, nên mới định lén lút đem chôn.”
“Giữ bí mật cho ta, cũng vì lý do ấy thôi.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Không thể nào! Ngươi sao có thể…”
Tô Vũ Ninh lật tới lật lui:
“Chẳng qua ta vẫn chưa phát hiện bí mật trong này…”
“Ta thấy trong thoại bản có tên tướng quân, ta tin lời công chúa.”
Một thủ hạ phá vỡ cục diện, rồi một người lại một người lên tiếng bênh ta:
“Đúng thế, nhờ công chúa, nương tử của ta mới có tay nghề tốt để may y phục cho ta.”
“Ta cũng tin công chúa, tháng trước mẫu thân ta bị phong hàn, cũng là công chúa chữa trị.”
…
“Đủ rồi! Các ngươi biết gì?” – Tô Vũ Ninh quát.
“Một chút ơn huệ nhỏ đã khiến các ngươi bị mua chuộc! Thời Dư và ta là thanh mai trúc mã, hai tình thắm thiết, sao đột nhiên hắn lại muốn cưới ả?”
“Chắc chắn là ả quyến rũ Thời Dư, khiến hắn phụ nghĩa bội tình! Ả là nữ nhi Ngụy Đế, sao có thể thật lòng với các ngươi?”
Nói rồi, Tô Vũ Ninh lao tới, đưa tay về phía ta.
Chỉ trong khoảnh khắc, một cành cây vụt bay tới, đánh thẳng vào cánh tay Tô Vũ Ninh.
Ta theo bản năng lùi lại, nhưng vai đã được ai đó đỡ lấy.
Ngẩng đầu – là sườn mặt của Tạ Thời Dư, đường quai hàm căng chặt, hắn đã giận đến cực điểm.
22
“Thời Dư…”
Lúc này Tô Vũ Ninh mới dần bình tĩnh lại:
“Thời Dư, huynh phải tin ta, là công chúa, chính nàng ta cố ý hãm hại ta.”
“Lời lẽ của Tô cô nương quả thật một bộ nối tiếp một bộ – vừa rồi còn nói A Ninh một mình lên núi ắt có điều mờ ám, giờ lại nói nàng hãm hại ngươi.”
Tạ Thời Dư lạnh giọng.
“Vũ Ninh, có phải muội đã hiểu lầm công chúa rồi chăng?”
Người sáng mắt đều nhìn ra ai đúng ai sai, Tô Việt vội mở miệng giảng hòa:
“Tướng quân, công chúa, nghĩ đến chắc cũng chỉ vì Vũ Ninh lo lắng quá mà sinh rối loạn thôi.”
Tô Việt đưa mắt ra hiệu cho Tô Vũ Ninh.
“A huynh, vì sao cả huynh cũng không giúp muội? Tống Ninh ả tâm cơ thâm sâu, lòng dạ ác độc, rõ ràng là ả quyến rũ tướng quân trước, nay lại biết ta và tướng quân là thanh mai trúc mã, nên mới bày kế hãm hại, cốt để nhổ ta khỏi bên cạnh tướng quân…”
Bốp!
Tiếng tát ngắt lời Tô Vũ Ninh, người ra tay chính là Tô Việt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuy hắn không nỡ, nhưng chỉ đành làm vậy.
“Tướng quân vẫn luôn coi ngươi như muội muội, công chúa lấy gì mà ghen?”
“Ta thấy chắc là ngươi nghe lời kẻ có tâm, bọn họ cố ý thổi gió châm lửa, mà chỉ có ngươi ngu ngốc mới hùa theo!”
Tô Việt quát, nhưng vẫn chắn trước người Tô Vũ Ninh đang ngỡ ngàng.
“Đã là hiểu lầm, mà ta cũng không hề bị thương, chẳng bằng chuyện này dừng ở đây.”
“Ta còn phải hái dược thảo, các binh sĩ khó khăn lắm mới về Lương Châu đoàn tụ với người nhà, cũng chẳng cần phí thời gian nơi này nữa.”
Ý của Tô Việt ta hiểu rất rõ – hắn biết Tô Vũ Ninh sai, nhưng nàng rốt cuộc vẫn là muội muội ruột thịt của hắn.
Hắn sẽ dạy dỗ nàng, nhưng cũng sẽ bảo vệ nàng.
23
Theo dòng người rời đi, núi rừng lại trở về tĩnh lặng như xưa.
“Chàng không xuống núi cùng họ sao?”
Ta nhìn mấy quyển thoại bản bị Tô Vũ Ninh ném lại, trong lòng thấp thỏm.
“Nàng đang đuổi ta đi à?” – Tạ Thời Dư nhướng mày.
“Ta chỉ sợ chàng nhiều quân vụ quá thôi.” – Ta có phần chột dạ đáp.
“Là sợ ta nhiều quân vụ, hay là sợ ta nhìn thấy thoại bản của nàng?”
“Rốt cuộc là thoại bản gì, mà nàng lại sợ ta cười nhạo?”
Tạ Thời Dư vừa nói vừa đi nhặt lên.
“Chỉ là vài cuốn viết lấy hình tượng chàng làm mẫu thôi, chàng sẽ không thích đâu, tình tiết đều rất nhàm chán.”
Ta vội vàng giật lấy, ai ngờ hắn lại nhặt thêm một cuốn khác đọc tiếp.
“Đã nhàm chán, sao nàng còn cực khổ mang từ kinh thành về? Ta nhìn dấu gấp trang đây – nàng hẳn đã đọc không ít lần. Chuyện nhàm chán sao lại thích đọc đến vậy?”
“Tạ Thời Dư!”
Ta bị hắn nói đến đỏ mặt, lập tức ngăn hắn lại.
Chiêu này rất hiệu nghiệm, hắn lập tức đặt thoại bản trở lại trong hố.
“Đúng là không nên xem, ta giúp nàng chôn hết. Dù sao bây giờ Tạ Thời Dư thật đã thuộc về nàng, mấy dòng chữ này dĩ nhiên chẳng dùng được nữa.”
“Chỉ giỏi mồm mép.” – Ta hờn giận đáp.
“Mà này, chàng tìm đến đây bằng cách nào?”
Cho dù hộ vệ dưới chân núi phát hiện Tô Vũ Ninh, rồi quay về báo tin, cũng không thể nhanh đến vậy.
“Ta cho người giám sát Tô Vũ Ninh. Từ lúc yến tiệc trong cung ta đã vạch trần việc nàng ta hạ dược ta, khi ấy nàng ta đã nghi là nàng nói cho ta biết. Về đến Lương Châu, ta phát hiện nàng ta cứ vô tình hữu ý dò hỏi chuyện của nàng, nên ta giữ một con mắt đề phòng.”
“Ta và Tô Việt từ nhỏ cùng lớn lên, với Tô Vũ Ninh cũng coi như thanh mai trúc mã, nhưng tình cảm giữa ta với nàng ấy – ở kiếp trước, khi nàng ta hạ dược ta – đã cắt đứt sạch sẽ.”
“Chuyện hạ dược ta cũng nói với Tô Việt, hắn hiểu rõ vị muội muội này từ nhỏ đã bị hắn nuông chiều hư hỏng. Hắn tính đưa nàng ta về quê, chờ chiến sự xong sẽ rước về bên mình mà quản thúc cho đàng hoàng.”
“Đến lúc ấy, chúng ta cũng nên chuẩn bị hôn sự rồi.”