03
Đồng tử đen sẫm tựa vực sâu, phản chiếu bóng hình ta, nhưng chẳng sao đoán nổi tâm tư.
Y như kiếp trước, khi ta lén rời đi mà bị hắn phát hiện.
Chỉ là khi đó, ta và hắn đã là vợ chồng, trong bụng còn mang A Hạnh.
Ta biết thuộc hạ của hắn không ưa sự tồn tại của ta, cũng hiểu chính mình sẽ trở thành gánh nặng của hắn.
Điều quan trọng hơn, ta không biết phải đối mặt với Tô Vũ Ninh ra sao.
Bởi vậy, nhân một lần mượn cớ ra ngoài mua chỉ thêu, ta thoát khỏi tỳ nữ rồi bỏ đi.
Để tránh bị Tạ Thời Dư và Phụ hoàng tìm thấy, ta dừng chân nơi một thị trấn xa xôi.
Ban đầu cuộc sống còn tạm ổn, ta dựa vào bán đồ thêu để nuôi thân, bụng bầu khi ấy cũng chưa quá lớn.
Nhưng theo từng ngày A Hạnh lớn dần trong bụng, thân thể ta càng lúc càng nặng nề, những ngày bày sạp thưa dần, chỉ thêu thêm chút thôi đã thấy mệt mỏi.
Ngày Tạ Thời Dư tìm đến ta, ta vừa từ tiệm thuốc trở về.
Có một kẻ ăn mày giật túi tiền của ta, còn làm rơi đổ đám thuốc ta cầm trên tay.
Người thì ta chẳng còn sức mà đuổi, đành khó nhọc ngồi xổm xuống, từng vị thuốc rơi vãi đều nhặt lại.
Chẳng nhớ đã nhặt tới vị thứ mấy, bỗng một bàn tay mang vết sẹo xuất hiện trước mặt, nhanh hơn ta một bước nhặt lấy thuốc.
Ta ôm chút may mắn ngẩng đầu theo bản năng — lại chạm vào đôi mắt của Tạ Thời Dư.
Ta vội vã đứng dậy định bỏ chạy, nhưng hắn chỉ hai bước đã đuổi kịp, ôm ta nhấc lên.
“Còn muốn đi đâu?”
Hắn hỏi, giọng như đang bắt một kẻ đào binh.
“Biết rõ thân thể nặng nề như vậy còn lang thang khắp nơi, may mà không sao.
Nếu nàng xảy ra chuyện, nàng bảo ta phải…”
“Ta chỉ không muốn làm liên lụy tới chàng.”
Ta bị hắn nói đến chột dạ, giọng nhỏ dần.
Có lẽ vì tức giận, Tạ Thời Dư cũng chẳng thể nói tiếp.
Bên tai chỉ nghe một tiếng thở dài: “Chơi cũng đã chơi đủ rồi, theo ta về đi.”
Ta không giống những nữ tử trong thoại bản bị cưỡng đoạt, trái lại càng giống đứa trẻ phạm lỗi chẳng dám đối diện hắn, ngay cả một lời phản kháng cũng chẳng thốt ra được.
Cũng chẳng có lý do nào để phản kháng.
Trên đường, chúng ta hầu như lặng im. Thỉnh thoảng ta van hắn thả ta xuống, ta sợ tay hắn mỏi.
“Nàng nặng bao nhiêu chứ? Đã gần tám tháng rồi mà vẫn nhẹ thế này, không biết đứa nhỏ có giống nàng – gầy nhom chỉ còn da bọc xương không.”
“Hay là nàng vẫn định bỏ chạy?”
Thấy ta không đáp, Tạ Thời Dư lại bồi thêm một câu, cũng siết chặt ta hơn.
Ta không dám nhìn vẻ mặt hắn, chỉ ngoan ngoãn tựa vào lồng n.g.ự.c ấy, mặc cho tiếng tim đập và tiếng ồn ào nơi phố xá quấn lấy nhau.
Kỳ thực, ta muốn hỏi hắn — nếu không có đứa trẻ này, hắn có còn đến tìm ta không?
Nhưng đến khi về đến nơi, ta vẫn chưa thể hỏi ra lời.
04
Khi hoàn hồn lại, Tạ Thời Dư vẫn kiên nhẫn nhìn ta.
Còn ta thì tránh đi ánh mắt của hắn.
“Tạ tướng quân, phiền… tránh sang một bên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tạ tướng quân? Ta và công chúa hôm nay lần đầu gặp mặt, công chúa lại biết ta sao?”
Hắn tiến sát thêm một chút, hơi thở nóng hổi phả thẳng vào mặt.
“Chẳng phải tướng quân cũng biết ta là công chúa hay sao?”
Ta đáp lại hắn bằng chính lời ấy.
“Hoa văn trên xiêm y công chúa khác hẳn với nữ quyến, nhìn một cái là biết.”
Ánh mắt hắn dừng nơi hoa văn áo váy ta, rồi bất chợt ngẩng lên tiếp tục nhìn ta, quyết không chịu nhường lối.
“Không ngờ tướng quân lại am tường y phục nữ tử trong cung đến thế.”
Kiếp trước, hắn vốn chẳng hiểu những thứ này, mỗi lần ta làm nữ công, hắn đều thấy ta thừa thãi.
Hắn nói: “Áo quần chỉ cần mặc được là được, hà tất tốn công thêu nhiều kiểu như vậy.”
Có giải thích thế nào cũng không thông, nói nhiều quá hắn còn ngủ gật ngay tại chỗ.
“Ta rời tiệc hơi lâu rồi, xin tướng quân nhường đường.”
Ngữ khí ta nặng thêm vài phần, hắn lập tức thu lại ý cười.
“Nàng còn muốn cùng ta diễn trò đến bao giờ?”
Mong ước giả vờ như người xa lạ kiếp này bị hắn vạch trần, ta đành thuận theo lời hắn:
“Nếu có thể, ta mong là cả đời.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Lần này nàng cũng chưa uống chén rượu ấy, đúng không?”
Ta không biết vì sao Tạ Thời Dư lại tới, lẽ ra hắn chẳng hề có lý do phải tới đây.
“Ta…”
“Thời Dư, sao huynh ở đây?”
Giọng Tô Vũ Ninh vang lên. Tạ Thời Dư nghe tiếng thì ngoảnh lại, ta cũng theo đó nhìn thấy nàng đứng phía sau hắn.
Ngay cả ánh trăng vốn lạnh lẽo cũng bị khí khái của nàng khuất phục, trở nên rạng rỡ hơn.
Ta nhân cơ hội đẩy Tạ Thời Dư ra, vội vã rời đi.
Sau lưng thấp thoáng vọng đến tiếng của Tạ Thời Dư, ta nghe hắn gọi:
“A Ninh.”
Đó là cái tên hắn từng say rượu trước mặt ta cũng luôn miệng gọi.
Kiếp này, hắn hẳn sẽ được toại nguyện rồi.
05
Khi trở lại đại điện, Hoàng tỷ vốn đang chuẩn bị sai người đi xem náo nhiệt, nay trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Kiếp trước, tuy ta không thể như mong muốn của Hoàng tỷ mà gả cho tên thế tử ăn chơi trác táng của Trấn Quốc Công phủ, nhưng ta đã phá hỏng kế hoạch của Phụ hoàng nhằm xuống tay với Tạ phủ, vì vậy bị mắng một trận tơi tả.
Kiếp này, mưu tính của nàng thất bại, sắc mặt đương nhiên chẳng thể dễ coi.
Ta vẫn ung dung uống rượu, ngoài hướng của Hoàng tỷ, một ánh nhìn khác cũng khiến người ta bực bội.
Tạ Thời Dư theo sát bước ta trở về đại điện, sắc mặt hắn cũng chẳng khá hơn.
Còn Tô Vũ Ninh thì khuôn mặt như phủ một lớp tử khí.
Khó khăn lắm mới chờ được yến tiệc tàn, ta tránh né Tạ Thời Dư, chặn Hoàng tỷ lại.
“Chén rượu tối nay ta không uống, Hoàng tỷ hẳn thất vọng lắm?”
“Ai cho ngươi gan dám nói chuyện với ta như vậy?”
Nói xong, nàng giơ tay định đánh.