Kiếp Này, Hắn Vì Nàng Mà Đến

Chương 3



Ta lập tức chặn lại:

 

“Cái vị thám hoa lang ấy chỉ nói với ta hai câu, Hoàng tỷ đã ghen mà muốn hại ta.”

 

“Không biết sau này khi các người thành phu thê, Hoàng tỷ còn định tự tay trừ bao nhiêu nữ tử vô tội nữa?”

 

Phụ hoàng chẳng bao lâu nữa sẽ ban hôn cho nàng cùng vị thám hoa lang năm nay. Chỉ là nàng còn không biết, người lang quân như ý mà nàng khổ tâm chọn lựa sẽ bỏ rơi nàng ngay trong ngày Tạ Thời Dư công phá kinh thành, để nàng mặc cho đám cung nhân bỏ chạy dẫm đạp đến chết.

 

“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chọn cho ngươi một vị phò mã thích hợp.”

 

Nàng nhìn ta, nghiến răng nói.

 

“Tốt thôi, chỉ là sứ thần Sở quốc chẳng bao lâu sẽ đến triều, Hoàng tỷ nên nhanh một chút.”

 

“Dù sao một ngày chưa định, ai cũng không biết trong chúng ta, ai sẽ phải đi hòa thân.”

 

Ta tiếp tục châm chọc, khiến nàng tức tối.

 

Kiếp trước, chẳng ai trong chúng ta phải đi hòa thân, ta cùng Tạ Thời Dư bị bắt quả tang, mà Hoàng tỷ vốn là minh châu trong tay Phụ hoàng, dĩ nhiên ông không nỡ để nàng đi.

 

Cuối cùng, người đi là một công chúa khác trong hoàng tộc.

 

Hôm nay ta cố ý nhắc đến chuyện này trước mặt nàng, bất quá là để nàng nói với Phụ hoàng — hãy để ta đi hòa thân.

 

Kiếp trước, người hộ tống đoàn hòa thân chính là Kỳ Hoằng, một tên tướng quân tự đại ngu dốt, chỉ biết nói suông.

 

Kiếp trước, Tạ Thời Dư từng giao thủ với hắn, ta cũng hiểu rõ tính tình kẻ này.

 

Đến lúc đó, ta sẽ nhân lúc đoàn hộ tống lơi lỏng mà tìm cơ hội bỏ trốn, như vậy sẽ hoàn toàn thoát khỏi lao ngục của mình.

 

Cũng không cần phải lặp lại con đường bi thương của kiếp trước.

 

06

 

Năm ngày sau, sứ thần Sở quốc vào kinh, Phụ hoàng hạ chỉ lệnh ta đi hòa thân.

 

Tưởng rằng mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay, vậy mà Tạ Thời Dư lại tự xin hộ tống ta đi hòa thân…

 

“Tạ Thời Dư, ngươi điên rồi sao?”

 

Ta luôn chú ý đến người được chọn hộ tống hòa thân, khi nghe tin này, ta gần như chạy thẳng tới ngự thư phòng.

 

Tạ Thời Dư vừa từ bên trong bước ra, thấy ta liền cố ý đi tới.

 

Ánh dương chiếu xuống người hắn, lông mày, khóe mắt vẫn là vẻ thảnh thơi nhàn nhã ấy.

 

“Không gọi ta là Tạ tướng quân nữa sao, công chúa điện hạ?”

 

Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “Tạ tướng quân” và “công chúa điện hạ” để trêu chọc chuyện ở yến tiệc trong cung.

 

“Ta đang nói nghiêm túc đấy.”

 

Ta sốt ruột ngẩng mắt trừng hắn, lại rơi vào trong ý cười nơi đôi đồng tử kia.

 

“Ta cũng nghiêm túc.”

 

Ta không hiểu vì sao Tạ Thời Dư cứ cố chấp chuyện này.

 

Kiếp trước, lúc ban đầu ta cũng gọi hắn một tiếng “Tạ tướng quân”, mãi đến ngày thành thân mới đổi cách xưng hô.

 

Hôn lễ khi ấy quá vội vàng, lại một đường bấp bênh.

 

Ta có thai, cả ngày chưa nuốt nổi hạt cơm, ngay cả nôn cũng không nôn ra nổi.

 

Có lẽ khi dìu ta xuống kiệu, hắn nhận ra chân ta mềm nhũn vì đói, nên gần như cùng ta bước thẳng vào tân phòng.

 

Nến đỏ lay động, cây quạt bị gạt sang bên, màu đỏ thẫm của hỷ phục trên người ta hắt lên mặt hắn, như thể hắn cũng thấy thẹn thùng.

 

“Ta…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ừm…”

 

Hai người đều muốn mở lời, nhưng lại chẳng ai thốt nổi một câu trọn vẹn.

 

“Đói lâu rồi phải không?”

 

“Nàng ăn trước đi, không cần đợi ta.”

 

Nói xong, hắn xoay người dặn dò gia nhân:

 

“Công chúa không được uống rượu, bưng chén canh mận chua đã nấu sẵn lên.”

 

“Đêm nay ta sẽ không quay lại quấy rầy nàng, cứ yên tâm mà ngủ.”

 

“Canh mận chua… Ta nghe Lý thúc nói, nữ nhân mang thai đều thích uống. Nếu nàng không thích, để nhà bếp làm thứ nàng ưa là được.”

 

Lúc ấy Tạ Thời Dư chu đáo đến mức khiến ta ngỡ ngàng, chỉ biết liên tục gật đầu, bận rộn cảm tạ:

 

“Đa tạ Tạ tướng quân.”

 

Một hơi nói liền hai chữ “tạ”, nghe chẳng giống cảm ơn, mà như là… lắp bắp.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta vội nói tiếp:

 

“Làm phiền Tạ tướng quân rồi, tạ ơn.”

 

Không nói thì thôi, càng nói càng khiến Tạ Thời Dư bật cười.

 

“Nói lắm tiếng ‘tạ’ thế nàng cũng không thấy vướng miệng sao?”

 

“Nàng là công chúa, không phải binh sĩ của ta, cũng đừng gọi ta là ‘tướng quân’ nữa, gọi ta ‘Tạ Thời Dư’ là được.”

 

“Còn nữa, về sau đừng nói nhiều ‘tạ’ như vậy – trừ khi gọi ta.”

 

07

 

Hồi ức thoáng vụt qua, chỉ để lại chúng ta của kiếp này.

 

“Ngươi có biết kiếp trước, Phụ hoàng vốn đã có ý muốn để ngươi hộ tống đoàn hòa thân, chờ ngươi vừa đặt chân vào biên giới Sở quốc, sẽ có người ra tay với ngươi không?”

 

“Sở quốc vốn hận ngươi đến tận xương tủy, lần này nguy hiểm đến mức nào ngươi không rõ sao?”

 

Ta tiếp tục lời khuyên răn, chỉ thấy hắn cúi người xuống gần hơn.

 

“Thì ra nàng cũng biết, đến Sở quốc rất nguy hiểm.”

 

“Ta khác ngươi, ta không có lựa chọn, nhưng ngươi có.” – ta phản bác.

 

“Ta chẳng qua chỉ là một công chúa thất sủng, đối mặt với thánh chỉ của Phụ hoàng, căn bản chẳng có đường phản kháng.”

 

Ta nhìn thẳng hắn, cố gắng bình tĩnh để thốt ra từng chữ.

 

“Tống Ninh, nàng có biết mỗi lần nàng nói dối, đều cố tình nhìn thẳng vào mắt ta không?”

 

Ánh mắt Tạ Thời Dư chợt hạ xuống, bên dưới đọng một tầng âm u.

 

Ta luống cuống lùi lại, nhưng sau lưng chẳng hề chạm vào tường cung.

 

Là hắn – bàn tay hắn chặn nơi lưng ta, như một thợ săn đã nắm chắc con mồi trong tay.

 

Trong khoảnh khắc mơ hồ, ta nhớ đến cảnh Tạ Thời Dư những khi săn bắn, luôn thích cưỡi ngựa dồn ép con mồi vào chỗ chết, rồi mới giương cung b.ắ.n hạ.

 

Giờ khắc này, ta và con mồi kia, dường như chẳng khác biệt bao nhiêu.

 

“Nàng định nhân đường hòa thân mà bỏ trốn.”

 

Hắn đoán trúng suy nghĩ của ta.

 

“Không…”