Thế nhưng ta lại đánh giá quá cao sự nhanh nhẹn của mình, đồng thời cũng đánh giá quá thấp sự giòn yếu của cây mơ.
Ta còn chưa hái được bao nhiêu quả thì bỗng nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên. Ta hoảng hồn, chân run một cái, cả người liền ngã xuống.
Ta sợ đến mức thét chói tai, đầu óc choáng váng, bỗng nhiên một góc tay áo gấm lướt qua trước mắt, một cánh tay vững chắc đỡ lấy ta.
Mấy nha hoàn bên dưới la lên: “Nhị gia! Nhị gia!”
Chờ đến khi đứng vững, ta mới vỗ n.g.ự.c trấn tĩnh, nhưng vẫn còn sợ hãi chưa yên.
“Chậc, bổn thiếu gia cứu ngươi một mạng, ngươi còn không mau mau tạ ơn?”
Ta hung hăng trừng hắn một cái.
Diện mạo cũng bình thường thôi, mắt mũi đầy đủ cả, nhưng lại mặt dày vô cùng.
Ai bảo hắn cứu ta chứ?
Ta có nhờ hắn sao?
Nếu không phải hắn chen ngang, ta tự mình cũng có thể an toàn vô sự!
Hắn thấy ta như vậy, còn định nói thêm gì đó.
Nhưng tiểu thư đã chạy đến trước.
Nàng trước tiên kiểm tra ta từ trong ra ngoài, sau đó mới mắng một câu: “Đồ ngốc.”
Ta tủi thân cúi đầu, không dám hé răng nửa lời.
Phía sau, một giọng nói vang lên.
“Chậc, Thôi Bảo Nghi, nha hoàn của tỷ thật là to gan.”
Lời nói mang theo vẻ khinh thường, dường như còn có chút ghét bỏ.
Cơn giận trong ta bốc lên, không biết hắn là kẻ nào, lại dám nói chuyện với tiểu thư nhà ta bằng giọng điệu đó.
Nhưng tiểu thư ta chẳng thèm liếc ta một cái, ngược lại còn xoay mặt đối diện với hắn.
Ta không đoán ra ý của nàng, liền thấp giọng hỏi: “Hay là để nô tỳ đánh hắn giúp tiểu thư?”
Tiểu thư lườm ta: “Đây là nhị thiếu gia trong phủ, ngươi dám đánh sao?”
Ta gật đầu như giã tỏi.
Chỉ sợ gật chậm một chút, tiểu thư lại không cho ta đánh nữa.
Nào ngờ tiểu thư lại bật cười, chọc vào trán ta: “Ngốc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta có chút buồn bã nghĩ, ta không ngốc mà.
Sau đó, ta chạy đi hỏi Bình ma ma, vì sao tiểu thư không để ta đánh Thôi Bảo Trinh.
Bình ma ma cũng trừng ta một cái, quát: “Cút đi cho ta!”
Quả nhiên, lão bà này chưa từng lừa ta.
Khi ấy ta nghĩ, thì ra con cháu của lão gia sinh ra không hẳn đều là rồng phượng, cũng có khi lại thành ra như Thôi Bảo Trinh.
Ừm, hắn đúng là một giống loài khác biệt.
Thôi Bảo Trinh và tiểu thư rất ít khi chạm mặt, nhưng hễ gặp là thế nào cũng sẽ đấu khẩu một trận.
Hắn thật đáng ghét, cãi nhau thì không lại, đánh nhau cũng không thắng, đến năm mười ba tuổi lại nghĩ ra trò xấu xa — tố cáo tiểu thư thắp đèn đọc sách ban đêm.
Hôm đó, hắn rút ra cuốn sách mà tiểu thư hay đọc, dương dương tự đắc nhe răng cười với nàng, không thành tiếng mà mấp máy môi: “A tỷ, tỷ xong rồi.”
Quả nhiên, khi lão gia phát hiện tiểu thư đọc những cuốn sách kia, ông tức giận đến mức râu cũng run lên, lập tức thề phải dùng gia pháp trừng trị nàng.
Tiểu thư vốn là kẻ cứng đầu, bình thường hành sự ngang ngược, không ai dám quản, chỉ có lão gia là còn có thể răn dạy được đôi chút.
Thế nhưng, lão gia trước nay miệng thì nghiêm khắc, nhưng lòng lại mềm yếu, lúc thực sự phải động thủ lại bắt đầu do dự. Dù sao cũng là đứa con gái được nâng niu suốt mười lăm năm, làm sao nỡ đánh thật?
Nhưng hôm nay, lão gia lại nghiến răng hạ quyết tâm, đánh tiểu thư mấy gậy thật đau.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thôi Bảo Trinh cùng Triệu di nương đứng bên cạnh xem kịch vui, tròn mắt nhìn nhau, không thể tin được.
Tiểu thư bướng bỉnh, không chịu nhận sai, thế nên lão gia tức giận, nhốt nàng vào từ đường, bảo nàng tự kiểm điểm lại bản thân.
Trong từ đường, tiểu thư ỉu xìu như cây cà héo, ta ôm nàng mà đau lòng đến rơi nước mắt.
“Được rồi, ta có sao đâu, khóc cái gì chứ!”
Tiểu thư vỗ vai ta an ủi, nhưng khi thấy ta khóc sướt mướt, nàng bỗng ngừng tay, lạnh giọng cười khẩy, rồi rút khăn ra, vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Tự lau đi, khóc thì khóc, sao lại chảy cả nước mũi thế này?”
“Hu hu… Tiểu thư, nô tỳ không cố ý đâu, là nước mắt chảy xuống mũi đó… Hu hu, lão gia xuống tay thật nặng mà!”
Cánh tay trắng muốt như ngọc của tiểu thư cũng in hằn vết bầm xanh! Đáng tiếc ta không dám tát lão gia và Thôi Bảo Trinh một cái.
Tiểu thư thở dài: “Không sao, cùng lắm sau này ta không nhận ông ấy làm cha nữa.”
Ta lập tức thuận theo mà sửa cách gọi: “Hu hu, Thôi Thái phó thật nhẫn tâm, con gái của mình mà cũng đánh nặng như vậy!”
Tiểu thư: “…”
Nàng đưa tay xoa đầu ta, vẻ mặt đầy thương hại: “Ngốc à, có phải trước đây bị lừa đá vào đầu rồi không?”
Ta cắn khăn, mắt rưng rưng, tiểu thư đúng là vị thanh thiên đại lão gia, ngay cả chuyện xưa thế này cũng có thể đoán ra.
Còn chưa kịp khóc tiếp, Thôi Bảo Trinh đã lén lút lẻn vào, trên tay còn cầm theo một lọ thuốc trị thương.
“Hừ, đệ cũng không ngờ phụ thân lại nỡ xuống tay với tỷ.” Hắn ấp úng trong chốc lát, sau đó lại hung hăng nói: “Ai bảo tỷ đêm nào cũng không chịu tắt đèn, hại đệ phải khổ sở học theo tỷ, mà tỷ lại toàn đọc những thứ chẳng ra gì!”