Thôi Bảo Trinh đã quen bị tiểu thư đánh, nhất thời sợ hãi co rụt cổ, bỏ lại lọ thuốc rồi vội vàng chuồn mất.
Tiểu thư và Thôi Bảo Trinh tuy không hòa hợp, nhưng cũng tạm yên ổn với nhau một thời gian.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khi ấy, Triệu di nương mắc bệnh lao, Thôi Bảo Trinh cứ tưởng thân mẫu sắp lìa đời, khóc lóc đến sướt mướt.
Tiểu thư mất mẹ từ nhỏ, hiểu rõ nỗi khổ ấy, thế nên nhường nhịn hắn một thời gian.
Nhưng sau khi Triệu di nương khỏi bệnh, hai người họ lại bắt đầu đấu đá nhau.
Đương nhiên, ta vẫn luôn đứng về phía tiểu thư.
Nhìn bóng lưng Thôi Bảo Trinh, ta hừ lạnh một tiếng, định ném lọ thuốc ra ngoài, nhưng tiểu thư ngăn ta lại, trong mắt lóe lên ánh sáng: “Thúy Thúy, hay là…”
Ta ngây thơ ngẩng đầu tiếp lời: “Hay là dùng thuốc của kẻ thù để dưỡng thương, sau này khỏe lại sẽ tự tay g.i.ế.c hắn?”
Tiểu thư búng tay vào trán ta một cái, lại chỉ vào cánh cửa từ đường đang mở toang: “Bản tiểu thư nói là, hay là chúng ta trốn ra ngoài!”
Ôi, đáng c.h.ế.t thật!
Thôi Bảo Trinh rời đi mà cũng không biết đóng cửa, hại ta bị tiểu thư dịu dàng của ta mắng một trận!
Ta và tiểu thư đã trốn ra ngoài.
Quản gia là kẻ ngốc, thị vệ là kẻ mù.
Ta và tiểu thư cứ thế nghênh ngang bước ra ngoài, thành công trốn thoát.
Nếu là ngày thường, ta và tiểu thư ra phố nhất định sẽ vô cùng hào hứng.
Nhưng hôm nay lại chẳng mang theo túi bạc, tiểu thư cũng ăn vận giản dị, trên đầu không cài trâm cài phượng, trên người chỉ có mỗi miếng ngọc mà phu nhân để lại.
Chủ tớ chúng ta nhìn nhau, hai mắt đẫm lệ.
Gạo nếp non gói trong lá sen, trắng nõn mềm mịn; kẹo hồ lô óng ánh, phủ đầy lớp đường ngọt lịm; bánh bao thịt vỏ mỏng, chỉ cần chọc nhẹ là vỡ ngay.
Hoành thánh măng trúc, bánh hồ lô nhân tạng heo, nước ép vải thiều…
“Ục ục…” Một tiếng vang lên, đáng tiếc là phát ra từ bụng ta.
Tiểu thư liếc mắt nhìn ta, vẻ ghét bỏ: “Không có tiền đồ.”
Ngay sau đó, lại vang lên một tiếng “ục ục” nữa.
Tiểu thư thản nhiên vươn tay điểm lên trán ta: “Bản tiểu thư đưa ngươi đi tìm thứ gì ngon để ăn, để bụng ngươi đừng kêu nữa.”
Nhưng mà… bụng ta có kêu đâu.
Nhưng ta vẫn ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiểu thư đi đông, ta theo đông; tiểu thư nói tây, ta đi tây. Ta vốn là kẻ ngu dốt, cứ nghe theo tiểu thư là được.
Nhưng tiểu thư chung quy vẫn không nỡ cầm miếng ngọc trên người đi cầm cố. Đó là kỷ vật cuối cùng mà phu nhân để lại cho nàng.
Vừa bước ra khỏi hiệu cầm đồ, chúng ta liền thấy phía trước có rất đông người, cả già lẫn trẻ đều vây quanh một chỗ.
Tiểu thư cau mày, lùi về sau hai bước.
Ta biết rõ nàng mắc bệnh ưa sạch sẽ, bèn chen vào đám đông, cố ý lớn giọng quát: “Các ngươi làm gì đó! Còn không mau tránh ra, nhường đường cho tiểu thư nhà ta!”
Những người dân kia cũng biết điều, lập tức tản ra, để lộ một con đường. Ta lúc này mới bước ra đứng bên cạnh tiểu thư.
Tiểu thư hừ một tiếng, dáng đi uyển chuyển thanh tao.
Thế nhưng nàng vẫn chau mày hỏi: “Bọn họ làm gì thế?”
Ta nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Hình như có nữ tử bán thân chôn mẹ.”
Tiểu thư im lặng, chậm rãi dừng bước.
Ta cũng im lặng.
Vì mùi bánh bao thịt thật sự quá thơm.
Cuối cùng, tiểu thư vẫn mang miếng ngọc đi cầm, chuộc lấy nữ tử kia về phủ.
Vừa về đến nơi, tiểu thư liền sai Tiểu Tử tận tâm sắp xếp chỗ ở cho nàng ta, sau đó vội vã đi tìm quản gia, bảo ông ấy mang tiền chuộc lại miếng ngọc.
Ta không hiểu, nữ tử đó tóc tai bù xù, diện mạo cũng bình thường, cớ sao lại khiến tiểu thư động lòng trắc ẩn?
Tiểu thư nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, có chút u buồn nói: “Thúy Thúy, nàng ấy giống ta, cũng không có mẹ.”
Ta vẫn chẳng hiểu, trên đời này thiếu gì người không có mẹ? Nếu ai không có mẹ tiểu thư cũng muốn cứu, chẳng phải bạc trong phủ sẽ cạn sạch sao?
Nhưng ta là đại nha hoàn thân tín của tiểu thư, chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Tiểu thư đối xử với nữ tử kia vô cùng tốt, đặt tên nàng ta là Kim Châu, ban cho vải thượng hạng để may y phục, thưởng trầm hương quý giá, thậm chí còn cho nàng ta dùng sữa bò để dưỡng da mỗi ngày.
Kim Châu vừa run rẩy vừa cảm kích, quỳ rạp dưới đất, trông đáng thương vô cùng.
“Nô tỳ tạ ơn tiểu thư, Kim Châu ghi lòng tạc dạ đại ân đại đức này.”
Ta nghe mà ê cả răng, bĩu môi lẩm bẩm: “Sao lại không có câu ‘Nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp tiểu thư’ nhỉ?”
Kim Châu thoáng khựng lại, nhưng giả vờ như không nghe thấy.
Hừ, ta đã hiểu rồi.
Thì ra là một kẻ tâm cao khí ngạo.
Kim Châu là một nha đầu xấu xa.
Nàng ta vốn là một tiểu thư sa sút, từng đọc qua không ít sách vở, nhưng sau khi phụ thân qua đời, trong nhà chỉ còn lại nàng ta và mẫu thân.