Kiếp Này Ta Có Chút Điên

Chương 1: 1



Đích tỷ vụng trộm tư tình, bị vây trong biển lửa, ta hao hết chín trâu hai hổ mới cứu được người ra.

 

Nàng lại vì sợ dâm tình bại lộ, liền trở mặt vu ta phóng hỏa.

 

Đích mẫu nổi giận, mắng ta mưu hại đích tỷ, tâm tư hiểm độc, đáng c.h.ế.t không tha.

 

Phụ thân vì muốn bảo toàn đích tỷ, liền ép ta phải lấy cái c.h.ế.t để tạ tội.

 

Ngay cả tên gian phu ta cũng do ta liều mạng cứu ra Tam hoàng tử kia cũng muốn ta cúi đầu nhận tội, hòng đổi lấy một cái c.h.ế.t toàn thây.

 

Nhận cái tội c.h.ế.t cái đầu nhà ngươi ấy!

 

Ta phẫn nộ, một trâm đ.â.m thẳng vào cổ Tam hoàng tử, bắt hắn trả lại cái mạng chó mà ta đã cứu.

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Và cũng vì tội danh hành thích hoàng tử, khiến hầu phủ bị liên lụy, cả nhà chịu án tru di cửu tộc.

 

Khi mở mắt lần nữa, ta đã quay trở lại thời khắc đích tỷ còn đang bị vây trong biển lửa.

 

Nghĩ đến cảnh nàng cùng Tam hoàng tử lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ta liền thức thời, thuận tay khóa trái cửa lại, thành toàn cho bọn họ làm một đôi uyên ương hoàn toàn "tắm lửa".

 

01

 

“Ta và Tam hoàng tử có chuyện cần bàn, ngươi cứ đứng đây đợi, dám hé nửa lời, cẩn thận cái mạng của ngươi.”

 

“Cút ngay!”

 

Đích tỷ Vân Phương Phi, y như kiếp trước, không thèm nghe khuyên can, hung hăng đẩy ta ngã lăn ra đất, một lòng muốn cùng Tam hoàng tử lén lút hẹn hò trong viện hoang. Cũng chính lúc này, ta mới ý thức được mình đã trọng sinh.

 

Lại trọng sinh đúng vào ngày đại thọ của tổ mẫu.

 

Kiếp trước ngày này, Vân Phương Phi cũng ngang ngược như thế, nhất quyết đến viện hoang gặp mặt Tam hoàng tử.

 

Nhưng nàng sớm đã được thánh thượng ban hôn, chỉ chờ gả vào phủ Tứ hoàng tử làm trắc phi. Nay lại tư tình với Tam hoàng tử, khác nào đem tiền đồ cả nhà ra đặt lên lưỡi dao.

 

Phụ thân biết nàng ái mộ phong tư ngọc khiết của Tam hoàng tử, lại sớm có lui tới vụng trộm, sợ đêm nay lửa gần rơm bén quá mức, truyền ra chuyện xấu, liền sai ta cùng nhũ mẫu của nàng âm thầm theo sau, cốt để ngăn cản.

 

Nào ngờ nàng lấy cớ váy áo dính nước cần thay, lừa đuổi nhũ mẫu rời đi, rồi cứ thế chẳng quay đầu mà chạy thẳng vào viện hoang.

 

Thấy ta liều mạng khuyên ngăn, nàng liền vung tay tát hai cái như trời giáng, lại lấy chính bản thân ra uy h.i.ế.p ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng nói nếu ta dám cản, nàng sẽ tự hủy dung mạo rồi vu cho ta hãm hại, khiến ta sống không bằng chết.

 

Ta e ngại, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng càng đắc ý, thẳng thừng bước vào viện hoang không thèm quay đầu lại.

 

“Rầm” một tiếng, cánh cửa gỗ nặng nề khóa chặt, đem ta – thứ chướng mắt ấy – nhốt ở bên ngoài.

 

Chẳng bao lâu sau, chỉ độ một tuần trà, trong viện liền bốc lên ánh lửa. Tiếng thở gấp đầy mị hoặc của đích tỷ phút chốc hóa thành tiếng thét hoảng loạn, càng lúc càng cấp bách.

 

Sợ nàng cùng Tam hoàng tử gặp nạn, ta sẽ bị phụ thân lột da róc xương, còn liên lụy toàn bộ hầu phủ chịu tội, ta liền vội vàng trèo tường mà vào.

 

Lúc này mới biết, hai người kia trong lúc say tình đã bất cẩn làm đổ đèn dầu, lửa thông qua dầu hỏa nhanh chóng bén lên, thiêu rụi nửa căn phòng, chặn mất đường lui.

 

Cả hai áo quần xộc xệch, chỉ biết gào thét hoảng hốt, sớm đã loạn cả đầu óc.

 

Trong lúc cấp bách, ta vội dùng nước trong chậu sen làm ướt áo choàng, rồi không màng hiểm nguy, lao thẳng vào biển lửa, muốn lần lượt kéo từng người ra ngoài.

 

Nào ngờ hai kẻ lòng lang dạ sói kia lại ác độc đến cùng cực, chẳng những đoạt lấy áo choàng của ta để quấn thân rồi tự mình thoát ra khỏi hỏa hoạn, mà còn bỏ mặc ta ở lại, không thèm liếc mắt.

 

Lúc mọi người kéo đến, sợ dâm tình bị bại lộ, bọn họ liền trở mặt vu oan cho ta phóng hỏa.

 

Ta được hạ nhân cứu ra, nửa thân mình chẳng còn chỗ nào lành lặn, đau đến ngã vật dưới đất, hấp hối thoi thóp.

 

Còn Vân Phương Phi thì chỉ mặc đơn y, co ro trong áo choàng của ta, nước mắt ròng ròng như hoa lê gặp mưa:

 

“Biết muội muội Nguyệt Lê si tâm với Tam hoàng tử, nhưng mẫu thân muội xuất thân ti tiện, lại c.h.ế.t thê thảm như thế, sao có thể xứng với điện hạ? Ta chẳng qua chỉ khuyên vài lời, lại khiến muội ôm hận trong lòng, muốn thiêu c.h.ế.t ta trong biển lửa. Ta là tỷ tỷ của muội, há lại hại muội? Sao muội lại tàn độc đến nhường này!”

 

“Nếu hôm nay không nhờ Tam hoàng tử liều mình cứu giúp, chỉ e ta đã chẳng còn mặt mũi phụng dưỡng cha mẹ nữa rồi.”

 

Một viện đầy hạ nhân, được chính thất phu nhân ra hiệu, lập tức thay mặt đại tiểu thư lên tiếng bênh vực, thậm chí còn cố ý trước mặt bao người mà kể tội ta từng chút một.

 

Nào là rắn độc trong chăn đích tỷ, rết nằm im trong chén trà, hay kim nhọn giấu trong y phục — tất cả đều là “tội ác tày trời” của ta.

 

Nhưng thực chất, từng chuyện một đều là sự bắt nạt và sỉ nhục mà Vân Phương Phi đã áp lên đầu ta.

 

Cả viện khách khứa chỉ nghe lời một phía, liền kết luận ta tâm thuật bất chính, cúi đầu nhìn ta sống không bằng chết, không ngừng mắng mỏ ta đáng đời, gieo gió gặt bão.

 

Đích mẫu không tiếc sức đóng vai kẻ đáng thương trước mặt mọi người, lớn tiếng quát mắng ta mưu hại đích tỷ, nói ta bị lửa thiêu hủy dung nhan là báo ứng không oan.

 

Ngay cả phụ thân – người biết rõ ngọn nguồn sự việc – vì muốn bảo toàn danh tiết cho đích tỷ và tiền đồ của hầu phủ, cũng cố ý làm ra vẻ đau lòng tột độ, khuyên ta chớ nên tiếp tục làm mất mặt. Nay thanh danh đã mất, chi bằng sớm sớm lấy cái c.h.ế.t tạ tội, giữ lại chút thể diện cuối cùng cho hầu phủ.