Tam hoàng tử – kẻ được ta liều mình cứu khỏi biển lửa – lại ra vẻ trượng nghĩa cứu người trong nguy nan, ngồi xổm bên cạnh ta, thở dài ép ta chủ động nhận tội, để còn giữ được một cái toàn thây.
Nhìn gương mặt ta đã bị thiêu rụi vì hắn cướp mất áo choàng, hắn chỉ không ngừng lắc đầu:
“Ngươi ra nông nỗi này, đến ta nhìn còn muốn gặp ác mộng, sao có thể để mắt đến ngươi? Nhận tội đi, Vân Nguyệt Lê, đây là mệnh số do ngươi không biết tự lượng sức mình!”
Nhận cái tội c.h.ế.t cái đầu nhà ngươi ấy!
Ta hận đến thấu xương, rút trâm cài, dốc toàn lực, nhanh – chuẩn – hiểm, một trâm đ.â.m thẳng vào cổ hắn.
Máu tươi phun ra tức khắc, cũng là lúc một đao xuyên thẳng n.g.ự.c ta. Cả hai cùng ngã xuống vũng máu, c.h.ế.t không nhắm mắt.
Coi như ta đòi lại được cái mạng chó ta đã cứu cho hắn trong biển lửa.
Mà tội danh hành thích đích tử của Trung cung, vốn không thể tha.
Hoàng hậu – kẻ từng mơ hồ biết đích tỷ lén lút tư thông với Tam hoàng tử, lại vì nàng ta mà khiến con trai bà ta c.h.ế.t thảm – lửa giận bốc tận trời xanh, hạ chỉ xử trảm toàn bộ hầu phủ.
Ta không đấu lại quyền thế che trời của họ, cũng không địch nổi sự nhục nhã vô sỉ họ liên thủ gây ra, càng không chống nổi một nhà họ Vân lòng lang dạ thú. Chỉ có thể lấy thân xác tàn tạ của mình, kéo bọn họ cùng xuống hoàng tuyền chôn theo.
Không ngờ, ta lại sống lại rồi.
02
Thấy Vân Phương Phi, y như kiếp trước, không hề do dự mà khóa trái cửa viện từ bên trong.
Khóe môi ta khẽ nhếch, đưa tay xoa lên gò má còn sưng đỏ, giấu đi hận ý nơi đáy mắt, chậm rãi bước đến trước cánh cửa đã bị khóa trái kia.
Nhất Phiến Băng Tâm
Nghĩ đến cảnh nàng và Tam hoàng tử Vệ Hằng không kiềm chế nổi dục vọng, lửa gần rơm bén quá mức, ta liền thức thời mà tiện tay khóa thêm một ổ khóa đồng bên ngoài, thành toàn cho bọn họ làm một đôi uyên ương “tắm lửa” triệt để.
Ta giật thử sợi xích sắt to bằng ngón cái, xác nhận "xiềng xích số mệnh" trói buộc Vân Phương Phi cùng Tam hoàng tử sẽ không dễ dàng bị tháo bỏ, rồi mới ném mạnh chìa khóa ra ngoài tường, dứt khoát xoay người, bước thẳng về phía hồ.
Bọn họ gieo gió gặt bão, sống không bằng c.h.ế.t là đáng đời. Mà ta, đã có cơ hội làm lại, thì phải nắm chặt tiền đồ trong tay, sống cho ra dáng.
Kiếp trước, cũng vào thời khắc này, biểu muội của Tam hoàng tử – tiểu thư phủ Thượng thư, Lý Nguyệt Ảnh – thấy hắn đi vào hậu viện, liền cuống quýt chạy theo.
Song quanh quẩn một hồi bên bờ hồ mà chẳng thấy người đâu, cuối cùng cũng tìm đến cửa viện hoang.
Vừa thấy ta, ánh mắt nàng liền lạnh lẽo hẳn:
“Lại là ngươi dụ biểu ca ta tới nơi này?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy bốn phía không một bóng người, nàng ta cũng chẳng buồn giữ vẻ đoan trang dịu dàng trước mặt người ngoài nữa, nghiến răng giáng cho ta một cái tát như trời giáng.
“Một đứa tiện nô sinh ra đứa tiện nô càng thấp hèn hơn, dựa vào cái bản mặt tiện nhân này mà ngày ngày quyến rũ biểu ca đến hầu phủ, chẳng khác nào người mẹ tiện thiếp của ngươi, kẻ bị người người giẫm đạp, kẻ làm ấm giường cho trăm nhà!”
Nàng bóp cằm ta, đắc ý nâng cao giọng:
“Ta thật muốn xem, nếu ta hủy cái mặt này của ngươi, biểu ca có vì ngươi mà quát mắng ta hay không.”
Vừa nói, nàng vừa rút trâm nhọn trên đầu, dí thẳng vào mặt ta.
Ta cụp mắt không nói, nhưng chuôi chủy thủ giấu trong tay áo đã lặng lẽ trượt xuống lòng bàn tay. Trong khoảnh khắc như điện xẹt, ta thậm chí đã nghĩ xong lý do diệt khẩu và chỗ chôn xác.
Ngay đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, nhũ mẫu thân cận của nàng vội vã chạy đến:
“Tiểu thư, phu nhân gọi người.”
Thấy nàng đang dùng trâm nhọn dí vào mặt ta, nhũ mẫu khẽ cau mày:
“Dù có bị coi như nha hoàn, thì nàng ta cũng là thứ nữ của hầu phủ. Vì danh tiếng, tiểu thư nên nghĩ lại cho kỹ.”
Lý Nguyệt Ảnh không cam lòng buông tay, nhưng vẫn không quên dùng trâm đập nhẹ lên má ta, lạnh lùng cảnh cáo:
“Biểu ca không phải kẻ mà ngươi có thể vọng tưởng. Nếu ta còn nghe thấy ngươi quyến rũ biểu ca uống trà, cưỡi ngựa, b.ắ.n cung… ta nhất định sẽ khiến ngươi có kết cục giống như tiện thiếp kia của ngươi.”
“Cái mặt này cứ để lại đã, ta – Lý Nguyệt Ảnh – thề, trong vòng ba tháng, sẽ khiến nó nát bấy!”
Nàng ngạo nghễ bỏ đi, để lại ta toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Khi không có quyền phản kháng, thì dung mạo xinh đẹp chính là tội lỗi. Mẫu thân ta từng như thế, còn ta cũng chẳng khác.
Kiếp này, ta không cam làm cừu non đợi làm thịt.
Biết Lý Nguyệt Ảnh đang một mình tìm kiếm biểu ca yêu dấu của nàng bên bờ hồ, ta đương nhiên sẽ thành toàn cho cặp biểu huynh muội đó, cho họ sớm sớm đoàn tụ… ở dưới hoàng tuyền.
Ta lặng lẽ ẩn trong bóng cây, đợi đến lúc nàng hấp tấp lướt qua, liền bất ngờ từ sau lưng đẩy mạnh nàng xuống hồ.
“Tõm!”
Xung quanh vắng lặng, tiếng “tõm”, tiếng gào khóc, tiếng vùng vẫy tuyệt vọng của nàng — ngoài ta đang ẩn mình trong bóng tối, không còn ai nghe thấy.
Đợi đến khi nàng dần kiệt sức, mà nhũ mẫu cũng sắp chạy tới nơi, ta mới làm ra vẻ nghĩa khí, lao xuống hồ cứu người.