Kiếp Này Ta Có Chút Điên

Chương 14



Phụ thân á khẩu không đáp.

 

Cũng đúng lúc ấy, chiếc trâm độc của Vân Phương Phi đã cắm phập vào n.g.ự.c người cha nàng từng kính trọng nhất.

 

“Chúng ta cùng đi tìm mẫu thân đi, người cùng con đến tạ tội với bà. Chính người đã hủy hoại tất cả, người phải trả giá.”

 

Phụ thân không thể tin nổi, nữ nhi mà ông yêu thương nhất lại chính tay kết liễu ông!

 

Việc đích mẫu hãm hại mẫu thân ta, phụ thân rõ mười mươi, lại giả câm giả điếc.

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Ta vốn xem ông là đầu sỏ, sao có thể để ông sống yên?

 

Thê tử chết, con gái hóa cuồng, nội tâm như bị róc thịt, cuối cùng, ông nên lấy mạng mình mà đền tội.

 

Mà c.h.ế.t dưới tay nữ nhi yêu thương nhất, cũng coi như ông c.h.ế.t có ý nghĩa.

 

Biết bản thân khó thoát, Vân Phương Phi cuối cùng cắm cây trâm nhuốm độc ấy vào cổ mình, m.á.u đỏ nhuộm y sam, hồn lìa khỏi xác ngay tại chỗ.

 

Hoàng hậu nổi trận lôi đình, Hầu phủ toàn tộc bị giam vào đại lao.

 

Chỉ có ta, đã là chính phi của Tứ hoàng tử – dâu con hoàng thất, lại “hoàn toàn không biết chuyện”, nên được thoát tội.

 

Nhìn bọn họ bị áp giải trên xe tù, ta nấp trong đám người, khẽ cong môi cười lạnh.

 

Đời này, kẻ phải c.h.ế.t vẫn là các ngươi – lũ lang tâm cẩu phế, trắng đen điên đảo ấy thôi.

 

Tin tức truyền về, Vệ Sâm vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, đến mức nửa ngày không nói nên lời.

 

25

 

Thiên tử có ba vị hoàng tử, ngoài Vệ Hằng và Vệ Sâm, còn lại là Ngũ hoàng tử mới ba tuổi, từ sau lần bị Hoàng hậu tính kế rơi xuống nước, thân thể ngày càng yếu nhược, căn bản không đủ lực tranh đoạt.

 

Thứ hắn không dám mơ tới, nay lại tự đưa tới tận tay.

 

Khi Trung cung nương nương vì tức giận mà thổ huyết bất tỉnh, ta cũng đột ngột ngã quỵ nơi hành lang.

 

Thái y chẩn đoán, ta đã mang thai được ba tháng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đây là tin vui duy nhất từ sau khi Tam hoàng tử bị hủy dung mà Hoàng đế nghe được.

 

Từ đó về sau, Tứ hoàng tử – người vốn không được sủng ái, lại trở thành khách quen nơi Dưỡng Tâm điện.

 

Mà ta, với thân phận chính phi của hoàng tử, đón chờ phía trước chính là tiền đồ rạng rỡ.

 

Trong lao ngục tối tăm, đích mẫu không chịu tin. Ả đầu tóc bù xù, thân hình tiều tụy, gầy trơ xương, như quỷ mị mà gào thét về phía ta:

 

“Vệ Sâm là kẻ tâm ngoan thủ lạt, ngươi sớm muộn cũng c.h.ế.t trong tay hắn!”

 

Ta mỉm cười:

 

“Ngươi nghĩ ta là loại người tốt bụng đến mức dọn đường, làm giá y cho kẻ khác ư? Chuyện khiến các ngươi c.h.ế.t cũng không được c.h.ế.t cùng nhau, chẳng phải là do ta sao?”

 

Ả không hiểu.

 

Ta chỉ cười, không đáp.

 

Khi biết ta mang thai, ta liền dâng lên hắn một chén canh – một chén canh đoạn tử tuyệt tôn.

 

Trong bụng ta, chỉ có thể có một giọt m.á.u của hắn – đứa con duy nhất.

 

Muốn ta chết?

 

Vậy cũng phải đợi hắn vững ngôi Đông cung đã.

 

Nhìn nhóm thiếp thất mới nhập phủ, ta cong khóe môi, chậm rãi nói:

 

“Ta khác ngươi. Nữ nhân hà tất làm khó nữ nhân. Những nữ nhân trong phủ hoàng tử này, ai nấy đều mắc nợ ta ân tình, cũng đều trở thành lưỡi d.a.o trong tay ta.”

 

“Đợi đến lúc hắn vững vàng ngồi ở Đông cung, cũng là lúc cái c.h.ế.t đến gần hắn nhất. Khi ấy, ta còn sợ gì chứ?”

 

“Đời này, ta muốn ngươi mở to mắt mà nhìn xem: đứa con gái tiện nhân bị ngươi khinh rẻ năm xưa, làm sao nghịch thiên cải mệnh, đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống thế gian!”

 

“Chim sẻ lên cành cao, vốn là để đoạt lấy đầu rồng. Kiếp này, ta cứ muốn tranh, cứ muốn đoạt!”

 

(End)