Kiếp Này Ta Có Chút Điên

Chương 13



Một lần nọ, ta có lòng tốt đi thăm tỷ tỷ, nàng ta lại chẳng biết ơn, chỉ lấy tay áo mỏng che mặt, trừng mắt căm hận:

 

“Ngươi tới để cười nhạo ta sao?”

 

Tay dưới tay áo của nàng nắm chặt đến run rẩy, nhưng vẫn không thể che được những vết bầm tím xanh tím nơi cổ.

 

Ta sớm đã biết rồi — nàng bị xiềng xích trói cổ, bị Vệ Hằng và Lý Nguyệt Ảnh – người từng là tri kỷ của nàng – thay phiên đánh đập, làm nhục như chó mèo trong nhà, nhục nhã không chịu nổi.

 

Ta từng mách với Lý Nguyệt Ảnh rằng, người đẩy nàng xuống nước vốn không phải ta, mà là Vân Phương Phi, chỉ vì sợ chuyện tư tình bại lộ.

 

Đầu óc rỗng tuếch như nàng ta, thế mà lại tin ngay.

 

Dù sao, nếu ta muốn g.i.ế.c nàng ta, lúc đó đã chẳng cứu nàng lên làm gì.

 

Lý lẽ ấy, thật sự rất thuyết phục.

 

Vệ Hằng giờ vừa nhìn thấy nàng là buồn nôn, không buồn quan tâm, để mặc Lý Nguyệt Ảnh thay hắn “chăm sóc”.

 

Những “bài học nhỏ nhặt” mà tỷ tỷ từng trút lên đầu ta, bây giờ đều được Lý Nguyệt Ảnh — người bạn khuê phòng thân thiết của nàng — “trả lại” từng chút một, chẳng thiếu món nào.

 

Hiển nhiên là khó nuốt trôi, đến mức nàng ta còn cầu xin cả ta — người mà nàng ta từng coi thường nhất:

 

“Ngươi đã cười nhạo đủ rồi, xem như chúng ta đều là nữ nhi nhà họ Vân, ngươi có thể sai người gửi một bức thư đến trang ngoài, nói với mẫu thân ta... Ta rất nhớ người...”

 

Vừa nghe nàng nói dứt lời, ta liền mở to mắt ngạc nhiên:

 

“Ngươi... không biết sao?”

 

22

 

Mẫu thân của tỷ tỷ, ngay ngày thứ hai sau khi bị đưa đến trang ngoài, liền sai nhũ mẫu thay mình bị giam lỏng trong viện, còn bà ta thì lặng lẽ chuồn đi, định quay về kinh thành khiến ta sống không bằng chết.

 

Chỉ tiếc rằng, người của ta sớm đã mai phục dọc đường, thuận tay liền tiễn bà ta đến Quận Nhạn Môn.

 

Trên chính chiếc giường mà mẫu thân ta từng bị giày vò đến chết, vị đích mẫu cao cao tại thượng kia của nàng đã nằm nửa năm trời.

 

Nhục nhã và đau đớn mà mẫu thân ta từng gánh chịu, ta đều trả lại gấp bội lên người bà ta, không sót chút nào.

 

Có quyền có thế, làm gì cũng tiện hơn nhiều.

 

Không giống như ta thuở xưa, đến một chiếc màn thầu lạnh cũng bị đánh đến rách mép rách miệng.

 

Nhưng ta lại không nói như vậy với Vân Phương Phi.

 

Ta chỉ thản nhiên cười nhẹ:

 

“Phụ thân sao có thể dung túng một kẻ dơ bẩn phản bội đi làm nhục danh tiết của mình. Nói là đưa đi trang ngoài, kỳ thực chẳng biết đã bị đưa đến nơi nào rồi.”

 

“Ngươi quá ngây thơ. Ông ta miệng nói yêu ngươi nhất, kết quả chẳng phải vẫn đưa ngươi đến đây chịu nhục hay sao? Ông ta yêu chỉ có chính mình và tiền đồ của Hầu phủ thôi.”

 

“Nghe nói, tổ mẫu đã mua về hai nữ tử thân phận lương dân, chắc là định mở mặt cho họ, đưa vào hầu phụ thân, sớm sinh quý tử, khai chi tán diệp cho Hầu phủ.”

 

Vân Phương Phi nghe xong, sắc mặt đại biến, thân mình chao đảo, ngồi phịch xuống đất, cả người run rẩy.

 

Ta quay người rời đi, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt, giả vờ như vô tình đánh rơi cây trâm cài tóc nơi thái dương.

 

Cây trâm ấy không giống cây của đích mẫu, đã được ta mài sắc như dao, lại từng ngâm qua độc dược.

 

Một kích trí mạng, dễ như trở bàn tay.

 

Lần này, mạng của Vân Phương Phi, là do chính nàng ta quyết định.

 

23

 

Chiêu nghi nương nương mang đầy oán hận với ta, liền lần lượt đưa nữ nhân vào phủ của Vệ Sâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta vốn là nữ tử rộng lượng, chẳng những không cản, còn vui vẻ tiếp nhận.

 

Chẳng những không ghen tuông, mà còn an bài cho từng người ăn mặc tươm tất, ở nơi yên ổn, không thiếu thứ gì.

 

Vệ Sâm nhìn không thấu ta, nhíu mày hỏi:

 

“Ngươi lại đang giở thủ đoạn gì?”

 

Ta lắc đầu khẽ cười:

 

“Phu thê vốn là một thể, nếu hậu viện sinh loạn, người tổn hại chính là chàng. Chiêu nghi nương nương trong mắt chỉ có tình yêu của bệ hạ, chẳng biết nghĩ cho tiền đồ của chàng. Thiếp thì khác, thiếp yêu chàng như vậy, sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”

 

“Chỉ là mấy nữ tử mà thôi, thiếp nào có ăn ghen tuông.”

 

Vệ Sâm là hạng người gì chứ?

 

Tàn nhẫn, ích kỷ, lòng dạ hiểm độc.

 

Muốn cầu ái tình từ hắn?

 

Chỉ e còn ngu ngốc hơn Vân Phương Phi.

 

Ta chỉ là giả vờ si tình, dỗ dành một kẻ khát khao yêu thương như hắn mà thôi.

 

Hắn khinh thường, hừ lạnh một tiếng:

 

“Vệ Hằng làm một mặt nạ da người, đeo vào liền có thể khôi phục dung mạo như xưa.”

 

Tay ta rót trà khựng lại giữa chừng:

 

“Vậy thì sao? Cho một kẻ c.h.ế.t một gương mặt đẹp, chẳng lẽ hắn có thể sống lại?”

 

Vệ Sâm chau mày:

 

“Ngươi muốn ta g.i.ế.c hắn?”

 

Ta bĩu môi, nhẹ nhàng lắc đầu:

 

“Thiếp đã có người khác.”

 

Hắn khinh thường nói:

 

“Ngươi muốn c.h.ế.t thì đi một mình, đừng kéo theo bổn vương.”

 

Nhưng chỉ nửa tháng sau, hắn đã cười không nổi nữa.

 

Vân Phương Phi trong đêm tối, một trâm đ.â.m thẳng vào tim Vệ Hằng, sau đó lại dùng dây siết c.h.ế.t Lý Nguyệt Ảnh – kẻ từng cùng nàng bị nhốt trong chuồng chó, rồi trong đêm tối chạy trốn trở về phủ.

 

Phụ thân nhìn thấy nàng mình đầy m.á.u me, còn có gì không hiểu?

 

Ông run rẩy hạ lệnh:

 

“Phương Phi, mau vào cung chịu tội!”

 

Vân Phương Phi rốt cuộc cũng tin lời ta nói hôm đó rồi. Phụ thân trong mắt chỉ có bản thân và tiền đồ của Hầu phủ, chưa từng có nàng.

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Nàng điên cuồng cười lớn, lệ trào khóe mắt.

 

Phụ thân lảo đảo kéo tay nàng, vừa khuyên nhủ vừa lấy tính mạng cả Hầu phủ ra làm điều kiện.

 

Chỉ tiếc, chính những lời đó lại trở thành nhát đao chí mạng chặt đứt hy vọng cuối cùng.

 

“Phụ thân thật sự thà để nữ nhi đi chịu chết, cũng không chịu âm thầm đưa nữ nhi rời khỏi kinh thành sao?”