Tiệm cầm đồ Phong Hiệu có hai ông chủ, một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối. Và ta, chính là ông chủ ở trong tối đó.
Những thứ trị giá hàng chục vạn lượng bạc, bị ta đổi thành một xấp phiếu cầm đồ và hai nghìn lượng ngân phiếu.
Một nghìn lượng gửi đến Từ Ấu viện, mua thêm áo quần giày vớ mùa đông cho bọn trẻ, cải thiện chút đồ ăn, một nghìn lượng gửi đến Phổ Tế tự, làm công đức.
"Mới chỉ là đầu thu, sao lại làm công đức vào lúc này?" Người phụ trách Từ Ấu viện và vị tăng lo việc tục của Phổ Tế tự đều hỏi ta câu này.
Thông thường, những gia đình có lòng từ bi ở kinh thành, sẽ chọn làm công đức vào lúc trời lạnh, vì lúc đó cuộc sống của bách tính sẽ khó khăn hơn.
Ta mỉm cười giải thích: "Liễu gia chúng ta sắp thêm người, ta cũng không có gì có thể làm cho Liễu gia, nên đem tất cả tích lũy quyên góp, coi như tích phúc cho con cháu tương lai của Liễu gia."
Hai người ngạc nhiên, hỏi ta: "Liễu đại nhân đồng ý nạp thiếp rồi sao?"
Không trách hai người họ có phản ứng này, năm đó tuy ta không thể sinh con, nhưng sản nghiệp của Đông Dương Hầu phủ đều là của ta, trong kinh thành vẫn có không ít nam nhân đã có con cái muốn cưới ta làm kế thất, Liễu Ngạn Khoảnh vì để nổi bật giữa những người này, hắn ta đứng trước cửa Đông Dương Hầu phủ của ta lớn tiếng thề rằng, chỉ cần ta chịu lấy hắn ta, cả đời này hắn ta tuyệt đối không nạp thiếp.
"Cũng không hẳn vậy." Ta nói; "Là cha chồng của ta có người mới trong hậu viện."
Ta cho họ cơ hội cuối cùng để thú nhận.
Chỉ cần họ thừa nhận Hồng Loan là ngoại thất của Liễu Ngạn Khoảnh, ta sẽ cho họ một cái ch-ết thống khoái.
Tuy nhiên, hai cha con đều nghĩ đến vị trí Ngự sử Trung thừa.
"Nguyên Nương, nàng nghĩ gì vậy." Liễu Ngạn Khoảnh cố gắng tươi cười nói với ta: "Cha tất nhiên muốn cho Nhị nương một danh phận."
Nhìn xem! Đây chính là Liễu Ngạn Khoảnh, mặt dày thế nào!
Vậy thì, tiếp theo, hãy đợi mà chịu sự báo thù quyết liệt hơn của ta! Hôm nay, mới chỉ là món khai vị mà thôi.
7
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ta đi bảo hạ nhân bày biện một chút, hôm nay dù sao cũng là ngày đầu tiên Nhị nương vào phủ, tuy chỉ là thiếp, nhưng rốt cuộc cũng là chuyện vui của cha."
Đối diện với ánh mắt như muốn ăn thịt người của Liễu Ngạn Khoảnh, ta khẽ thi lễ, rời khỏi Từ Bình viện.
Vừa đi ra, ta đã gọi quản sự đến, mua thêm nhiều giấy đỏ và vải đỏ, để thêm không khí vui vẻ cho quý phủ.
Ta dặn dò hắn ta: "Đồ sứ Kiến Diêu và đồ cổ trang trí trong phủ, đều là những thứ cũ, lấy hết ra cất vào kho, đổi một loạt mới ngoài thị trường."
Những thứ cũ trong phủ đều là do cha mẹ ta khi còn sống tích lũy, người Liễu gia không xứng đáng dùng những thứ tốt này.
Đến tối, trước mặt Liễu Ngạn Khoảnh, ta lấy lý do lão thái gia có hỷ sự, thưởng bạc cho đám hạ nhân trong phủ.
Liễu Ngạn Khoảnh không thể chịu đựng được nữa, phẩy tay áo quay người vào phòng ngủ.
Ta theo vào, nằm bên cạnh Liễu Ngạn Khoảnh, vui vẻ nói chuyện với hắn ta.
"Sáng mai, chúng ta có phải đi thỉnh an Nhị nương không?"
"Chúng ta nên đi sớm một chút hay muộn một chút đây?"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé! 📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Theo lý thì nên đi sớm một chút, mới thể hiện được lòng hiếu thảo của chúng ta đối với nàng ta. Nhưng đêm nay nàng ta ở cùng cha, chắc chắn mệt mỏi lắm, chúng ta đến quá sớm, nàng ta có khi chưa nghỉ ngơi đủ?"
"Chàng tên là Liễu Ngạn Khoảnh, nếu Nhị nương lại sinh cho chúng ta một đệ đệ, sẽ đặt tên gì? Cũng lót chữ Ngạn sao?"
Lời nói của ta, chủ yếu là đ.â.m vào tim, Liễu Ngạn Khoảnh nghe không nổi một chữ nào.
Hắn ta còn phải nhịn để ta không nhìn ra, thật thú vị.
"Nguyên Nương, ngày mai ta sẽ không đi thỉnh an nàng, Tông nhân phủ có việc gấp, ta phải đi sớm. Còn về tên, phải do cha quyết định."
8
Ngày hôm sau Liễu Ngạn Khoảnh quả nhiên đi ra ngoài từ sáng sớm.