Kiếp Này Ta Không Muốn Làm Một Phu Nhân Hiền Đức

Chương 5



Ta thở dài, gọi tiểu tư tùy tùng thường tủy của Liễu Toại đến, dặn dò: "Ngươi đi một chuyến đến Bạch Lộc thư viện, nói với Hàn phu tử rằng, tiểu lang thân thể không khỏe, tạm thời nghỉ học một năm. Sau đó ngươi hãy thu dọn hành lý của tiểu lang ở Bạch Lộc thư viện mang về."

Liễu Ngạn Khoảnh giật mình, vội kéo thân thể mệt mỏi ngăn tiểu tư, khó tin hỏi ta: "Nàng muốn thay Toại Nhi thôi học? Nàng điên rồi sao? Đó là học phủ hàng đầu của Đại Diễn triều, chúng ta tốn bao nhiêu công sức mới đưa Toại Nhi vào được, nàng lại bỏ học như vậy?"

"Khoảnh lang, chàng nói gì vậy?" Ta mặt đầy vẻ oan ức: "Ta nghĩ, thân thể Toại Nhi cứ yếu như vậy cũng không phải chuyện tốt, chi bằng tạm thời nghỉ học, dưỡng thân thể cho tốt. Ta đã có cách đưa Toại Nhi vào học một lần, tất nhiên cũng có cách đưa Toại Nhi vào lần thứ hai."

Liễu Ngạn Khoảnh đành phải thôi.

Khi ra khỏi viện tử của Liễu Toại, Liễu Ngạn Khoảnh nhíu mày nói với ta: "Nguyên Nương, ta cảm thấy hình như nàng có chỗ nào đó đã thay đổi."

"Chàng nói về thái độ với Toại Nhi sao?" Ta quay đầu nhìn Liễu Ngạn Khoảnh cười: "Chàng thường nói ta quá nghiêm khắc với Toại Nhi, mấy ngày nay ta thấy n.g.ự.c hơi đau tức, lang trung nói là do lo lắng quá nhiều. Ta nghĩ nên thay đổi tính tình một chút."

Ta cho họ cơ hội cuối cùng để thú nhận.

Chỉ cần họ thừa nhận Hồng Loan là ngoại thất của Liễu Ngạn Khoảnh, ta sẽ cho họ một cái ch-ết thống khoái.

Tuy nhiên, hai cha con đều nghĩ đến vị trí Ngự sử Trung thừa.

"Nguyên Nương, nàng nghĩ gì vậy." Liễu Ngạn Khoảnh cố gắng tươi cười nói với ta: "Cha tất nhiên muốn cho Nhị nương một danh phận."

Nhìn xem! Đây chính là Liễu Ngạn Khoảnh, mặt dày thế nào!

Vậy thì, tiếp theo, hãy đợi mà chịu sự báo thù quyết liệt hơn của ta! Hôm nay, mới chỉ là món khai vị mà thôi.

7

"Ta đi bảo hạ nhân bày biện một chút, hôm nay dù sao cũng là ngày đầu tiên Nhị nương vào phủ, tuy chỉ là thiếp, nhưng rốt cuộc cũng là chuyện vui của cha."

Đối diện với ánh mắt như muốn ăn thịt người của Liễu Ngạn Khoảnh, ta khẽ thi lễ, rời khỏi Từ Bình viện.

Vừa đi ra, ta đã gọi quản sự đến, mua thêm nhiều giấy đỏ và vải đỏ, để thêm không khí vui vẻ cho quý phủ.

Ta dặn dò hắn ta: "Đồ sứ Kiến Diêu và đồ cổ trang trí trong phủ, đều là những thứ cũ, lấy hết ra cất vào kho, đổi một loạt mới ngoài thị trường."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Những thứ cũ trong phủ đều là do cha mẹ ta khi còn sống tích lũy, người Liễu gia không xứng đáng dùng những thứ tốt này.

Đến tối, trước mặt Liễu Ngạn Khoảnh, ta lấy lý do lão thái gia có hỷ sự, thưởng bạc cho đám hạ nhân trong phủ.

Liễu Ngạn Khoảnh không thể chịu đựng được nữa, phẩy tay áo quay người vào phòng ngủ.

Ta theo vào, nằm bên cạnh Liễu Ngạn Khoảnh, vui vẻ nói chuyện với hắn ta.

"Sáng mai, chúng ta có phải đi thỉnh an Nhị nương không?"

"Chúng ta nên đi sớm một chút hay muộn một chút đây?"

"Theo lý thì nên đi sớm một chút, mới thể hiện được lòng hiếu thảo của chúng ta đối với nàng ta. Nhưng đêm nay nàng ta ở cùng cha, chắc chắn mệt mỏi lắm, chúng ta đến quá sớm, nàng ta có khi chưa nghỉ ngơi đủ?"

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Chàng tên là Liễu Ngạn Khoảnh, nếu Nhị nương lại sinh cho chúng ta một đệ đệ, sẽ đặt tên gì? Cũng lót chữ Ngạn sao?"

Lời nói của ta, chủ yếu là đ.â.m vào tim, Liễu Ngạn Khoảnh nghe không nổi một chữ nào.

Hắn ta còn phải nhịn để ta không nhìn ra, thật thú vị.

"Nguyên Nương, ngày mai ta sẽ không đi thỉnh an nàng, Tông nhân phủ có việc gấp, ta phải đi sớm. Còn về tên, phải do cha quyết định."

8

Ngày hôm sau Liễu Ngạn Khoảnh quả nhiên đi ra ngoài từ sáng sớm.

Không biết là trốn ta hay đi cầu viện binh.

Những điều này ta không để tâm.

Ta gọi mấy tâm phúc đến.

Dặn họ đem tất cả đồ cổ, tranh chữ có giá trị trong kho đến tiệm cầm đồ Phong Hiệu.