Kiếp Này Tôi Điên Rồi, Số Phận Cũng Đổi Rồi

Chương 3



7

 

Kết quả trong phòng chỉ có một mình tôi.

 

Âm thanh phát ra từ bên ngoài.

 

Hình như là mẹ tôi đang làm bữa sáng.

 

Một lát sau, lại nghe thấy tiếng bà ấy nói chuyện với người khác.

 

"Xuân Mai, dậy sớm làm gì thế?" Là dì Lý hàng xóm, hai nhà bếp rất gần nhau, nói chuyện cũng không ảnh hưởng gì.

 

"Ôi dào, không phải làm bữa sáng cho Manh Manh sao. Con bé đang tuổi lớn, phải ăn uống đầy đủ một chút. Tôi cố ý dậy sớm một tiếng, làm bữa ăn dinh dưỡng cho nó." Giọng mẹ tôi vừa cưng chiều vừa có chút bất đắc dĩ.

 

Dì Lý không ngớt lời khen ngợi: "Cô vì Manh Manh nhà cô mà tốn bao nhiêu tâm sức, đợi nó lớn lên, nhất định sẽ hiếu thảo với cô."

 

"Haiz, tôi không cầu mong những thứ đó." Mẹ tôi thở dài một tiếng, vô cùng buồn bã, "Tôi chỉ cầu mong nó hiểu được lòng tôi, đừng có ương bướng là được. Tôi là mẹ nó, nó có làm ầm ĩ thế nào tôi cũng không sao cả, đó là con gái tôi. Nhưng người ngoài không biết, hiểu lầm này nọ, tôi có lý cũng không nói rõ được."

 

"Chẳng lẽ tôi lại đi khắp nơi nói xấu con gái mình, chẳng phải là hại nó sao."

 

Dì Lý rất tán thành: "Cô đấy, chịu không ít uất ức, đúng là người khổ mệnh."

 

Tôi ở trong phòng nghe mà suýt chút nữa bật cười vì tức giận.

 

Tôi biết mẹ tôi sẽ không ngồi yên chịu trận.

 

Hóa ra là bà ấy đang đợi tôi ở đây.

 

Quả nhiên, dù là lúc nào đi nữa, "tình mẫu tử" vẫn luôn là một tấm bình phong tốt nhất.

 

Những thứ bẩn thỉu đê tiện ẩn giấu bên dưới, người ngoài một chút cũng không nhìn thấy.

 

Bà ấy đã như vậy, vậy thì tôi sẽ vạch trần cái lớp vải che xấu hổ này để mọi người nhìn cho thật rõ ràng!

 

8

 

Khi tôi thức dậy rửa mặt, mẹ tôi đã làm xong bữa sáng, ngồi bên bàn ăn, thậm chí còn không thèm nhìn tôi một cái.

 

Đến khi tôi thu dọn xong chuẩn bị ra cửa, bà ấy đột nhiên chạy tới nói:

 

"Manh Manh, đừng có giận dỗi nữa, mẹ dậy sớm vất vả làm bữa sáng cho con, con nhìn cũng không thèm nhìn. Dù có giận mẹ cũng không được đùa với sức khỏe chứ."

 

Lúc này cửa đã mở, hàng xóm láng giềng cũng đã dậy hoạt động.

 

Mẹ tôi cố ý nâng cao giọng, âm thanh truyền đi khắp nơi.

 

Rất nhanh, dì Lý hàng xóm thò nửa người ra, vẻ mặt không tán thành nhìn tôi: "Manh Manh à, trời chưa sáng mẹ cháu đã dậy làm rồi, đều là vì cháu cả. Mẹ con có gì mà phải thù dai chứ? Đừng có bướng bỉnh nữa, mau xin lỗi mẹ rồi ngoan ngoãn ăn cơm đi."

 

Tôi đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

 

Mẹ tôi thấy vậy thở dài một tiếng, dụi mắt nghẹn ngào: "Con bé này sao mà bướng bỉnh thế không biết? Lẽ nào mẹ còn hại con sao? Chỉ có một chút chuyện nhỏ như vậy cũng khiến con để bụng, đến một câu cũng không chịu nói với mẹ?"

 

"Thật là uổng công mẹ nuôi con, biết thế này ngày xưa mẹ thà theo bố con đi còn hơn, cũng đỡ phải chịu cái cảnh ấm ức này."

 

"Tôi đây là tạo nghiệp gì vậy chứ..."

 

Không thể không nói, mẹ tôi có chút năng khiếu diễn xuất.

 

Cái tài khóc lóc ăn vạ này, diễn xuất vô cùng sống động.

 

Tôi suýt chút nữa cũng nghĩ mình là một kẻ tội ác tày trời, lương tâm bị chó tha rồi.

 

Dì Lý và những người khác đương nhiên không biết, thấy mẹ tôi khóc lóc, có một loại cảm giác đồng cảm, liền xúm vào khuyên nhủ:

 

"Xuân Mai, đừng khóc nữa, chị hiểu lòng em mà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Đàn bà con gái ấy à, chẳng ai đáng tin cả, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi. Sau này em cũng đừng một lòng một dạ nghĩ cho người khác nữa, cứ đối tốt với bản thân mình đi."

 

Mẹ tôi khóc đến mắt đỏ hoe, vừa gật đầu vừa lắc đầu, vô cùng tủi thân.

 

Tôi nhìn mà thấy phiền lòng, quay người trở vào, lấy một phần bữa sáng trên bàn ăn, trước mặt mọi người, từng miếng từng miếng ăn hết.

 

Những người vây xem lộ ra nụ cười hài lòng: "Thế này mới đúng chứ, mẹ cháu tốt với cháu như vậy, cháu còn không biết đủ..."

 

Chỉ có Lưu Duyệt vừa bước ra cửa nhìn thấy đồ ăn tôi đang ăn, sắc mặt liền thay đổi, lập tức xông lên hất mạnh tay tôi ra.

 

Đĩa thức ăn rơi xuống đất, vỡ tan tành.

 

Cô bé vẫn còn chưa hả giận, bóp chặt hai má tôi, giọng điệu lo lắng: "Nhả ra, mau nhả ra!"

 

Mọi người không hiểu chuyện gì, nhìn nhau ngơ ngác.

 

Mẹ tôi cảm thấy bị mất mặt, nhíu mày không vui nói: "Duyệt Duyệt, cháu có ý gì vậy? Mau buông Manh Manh nhà bác ra, đừng làm con bé đau."

 

Thấy tôi không nhả ra, Lưu Duyệt thở dài một tiếng, quay đầu nhìn mẹ tôi, mở miệng liền trách móc: "Bác còn biết thương cậu ấy sao?"

 

Mẹ tôi vẻ mặt khó hiểu, tức giận bật cười: "Con bé này nói chuyện kiểu gì kì vậy, bác là mẹ nó, bác không thương nó thì thương ai? Chẳng lẽ lại thương cháu chắc?"

 

"Nếu đã như vậy, vậy tại sao bác lại cho cậu ấy ăn trứng cuộn? Bác không biết cậu ấy bị dị ứng với trứng sao?"

 

"Cái gì..."

 

Mẹ tôi trừng mắt, nhìn những nốt mẩn đỏ nổi lên trên mặt và cổ tôi, lập tức ngây người.

 

9

 

Trên đường từ bệnh viện về nhà, mẹ tôi im lặng không nói gì.

 

Đợi đến khi về đến khu dân cư, vừa nhìn thấy mấy cô mấy bác, bà ấy như thể vừa được giải bùa câm, thao thao bất tuyệt kể lể:

 

"Kiểm tra rồi, không có gì đâu, uống chút thuốc là khỏi thôi. Làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp, khóc cả một đường, mãi mới cầm được nước mắt. Tôi chỉ có một đứa con gái này, nếu nó có mệnh hệ gì tôi cũng không muốn sống nữa."

 

"Con bé này cũng thật là, dị ứng cũng không nói một tiếng, cứ nhất định phải chống đối tôi, đúng là oan gia từ kiếp trước mà."

 

Mẹ tôi vừa nói vừa thở dài, thỉnh thoảng lại vỗ vỗ ngực, vẻ mặt như vừa thoát khỏi kiếp nạn.

 

Giống như thật sự lo lắng cho tôi đến không chịu nổi vậy.

 

Tôi nhìn chỉ muốn cười.

 

Không phải là giả vờ sao, ai mà không biết?

 

Tôi che miệng ho khan hai tiếng, thành công thu hút sự chú ý của mọi người.

 

Xoa xoa n.g.ự.c cho dễ thở, tôi cắn môi, trên mặt vẫn còn những nốt mẩn đỏ chưa lặn hết, vẻ mặt đầy ủy khuất: "Mẹ, con đã nói với mẹ rất nhiều lần rồi, con không ăn được trứng."

 

Túy Nguyệt Các - 醉月阁

Vẻ mặt mẹ tôi cứng đờ một chút, rất nhanh khôi phục vẻ tự nhiên, cười xin lỗi: "Trước đây mẹ cứ tưởng con kén ăn, nên..."

 

"Nhưng từ rất lâu trước đây con từng phải nhập viện vì dị ứng, bác sĩ đã đích thân nói với mẹ, con không được ăn trứng, dị ứng nặng sẽ c.h.ế.t người mà."

 

Nhìn khuôn mặt mẹ tôi thay đổi liên tục, tôi chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ: "Mẹ, mẹ muốn con c.h.ế.t sao?"

 

Cùng với tiếng nói còn có cả nước mắt của tôi.

 

Diễn kịch à, ai mà chẳng biết chứ?

 

Chỉ là trong lòng tôi thật sự có chút buồn.

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com