Kiếp Này Tôi Điên Rồi, Số Phận Cũng Đổi Rồi

Chương 4



10

 

"Tôi đó là, đó là..."

 

Mẹ tôi lo lắng đến luống cuống tay chân, muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích thế nào.

 

Ánh mắt của những người xung quanh nhìn bà ấy đã thay đổi.

 

Tôi lau lau nước mắt, cúi đầu buồn bã nói: "Chiều con còn có tiết, con đi trước đây."

 

Nói xong liền cất bước đi, căn bản không cho bà ấy cơ hội phản ứng.

 

Đợi đến khi mẹ tôi về nhà, tôi đã đeo cặp sách đến trường rồi.

 

Khi đi tôi đeo khẩu trang, che đi những nốt mẩn đỏ trên mặt.

 

Trước đó tôi xin nghỉ, thầy cô đã biết chuyện gì xảy ra, thấy vậy cũng không nói gì.

 

Sau khi tan học, Lưu Duyệt đi đến bên cạnh tôi, khẽ gõ ngón tay lên bàn.

 

Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dò xét của cô bé.

 

"Cậu cố ý."

 

Giọng cô bé khẳng định.

 

Tôi gật đầu, không có ý định giấu giếm: "Bà ấy muốn giả làm người mẹ tốt, tớ nhất định sẽ không để bà ấy được như ý."

 

"Nhưng cậu cũng không thể đùa với cơ thể mình như vậy, dị ứng có thể gây c.h.ế.t người đấy, cậu biết không hả?"

 

Lưu Duyệt đột nhiên hét lên với tôi, giọng vừa nhanh vừa gấp: "Triệu Manh Manh, cậu điên rồi à?!"

 

Không thể không nói, vẻ mặt giận dữ của cô bé thật sự rất đáng sợ.

 

Nhưng mà, tôi không sợ.

 

Tôi đứng dậy, ôm chầm lấy cô bé.

 

Lưu Duyệt vừa nãy còn giận dữ bừng bừng, lập tức nghẹn lời, thậm chí còn lắp bắp: "Cậu, cậu làm gì vậy?"

 

"Cảm ơn cậu."

 

"Cảm ơn tớ cái gì?"

 

Cảm ơn cậu đã quan tâm tớ, cảm ơn cậu đã nhớ tớ bị dị ứng, cảm ơn cậu tối qua đã giúp tớ giải vây...

 

Tôi hít sâu một hơi, buông tay ra, cười nhìn cô bé: "Sáng nay ở bệnh viện, tớ đói muốn chết, may mà trong túi có quả táo cậu cho tớ. Táo ngon lắm, ngọt lắm, tớ chưa bao giờ ăn quả táo nào ngon như vậy."

 

Nghe vậy Lưu Duyệt hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo: "Chẳng qua là tớ không thích ăn nên mới cho cậu thôi. Nhìn cái bộ dạng chẳng ra gì của cậu kìa, đúng là chưa thấy đồ ngon bao giờ."

 

Tôi nhướn mày, không nói gì.

 

Tôi hiểu cô bé, miệng lưỡi thì độc địa nhưng lòng dạ lại rất tốt.

 

Giống như lần trước thấy tôi lén lút nhặt mấy gói bim bim người khác ăn thừa để ăn, miệng cô bé thì chê bai nhưng lại quay người đi mua gói mới cho tôi.

 

Cô bé biết tôi chưa ăn vặt bao giờ, luôn lén lút nhét cho tôi.

 

Một viên thạch, một gói bánh quy, một hộp sữa chua...

 

Có một lần, sáng tôi không ăn cơm, đói đến đau cả dạ dày, cô bé chia cho tôi một nửa bữa sáng.

 

Tôi không để ý liền ăn hết, kết quả bên trong có trứng, lập tức cổ tôi nổi đầy mẩn đỏ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lưu Duyệt sợ hãi không nhẹ, định gọi xe cứu thương thì bị tôi ngăn lại.

 

Cuối cùng cô bé đi đến phòng y tế mua thuốc mỡ cho tôi, cũng ghi nhớ kỹ việc tôi bị dị ứng với trứng.

 

Xem đi, người có lòng không cần dạy, cô bé tự nhiên sẽ nhớ.

 

Mà mẹ tôi, chưa bao giờ để ý.

 

"À phải rồi, cái này cho cậu."

 

11

 

Lưu Duyệt ném một cái túi lớn lên bàn tôi.

 

Túy Nguyệt Các - 醉月阁

Tiết sau là tiết thể dục, các bạn khác đều đã sớm chạy ra sân chơi rồi.

 

Trong lớp chỉ còn lại hai chúng tôi.

 

Tôi nhìn cái túi kia, không cần mở cũng biết là gì.

 

"Lại là quần áo bố mẹ cậu mua không vừa người hả?"

 

Nghe ra sự trêu chọc trong lời nói của tôi, Lưu Duyệt trợn mắt: "Nói ít thôi."

 

Cô bé rất kiêu ngạo, tôi luôn biết điều đó.

 

Nhưng cô bé có tấm lòng lương thiện.

 

Hội thao lần trước tôi bị ép tham gia chạy bộ, kết quả chạy được nửa đường thì đế giày bị bong ra, chân cũng bị trầy xước.

 

Các bạn học rất ghét bỏ tôi, lại còn chế giễu.

 

Chỉ có cô bé lặng lẽ về nhà lấy một đôi giày đưa cho tôi.

 

Lúc đó cô bé nói: "Mẹ tớ mua đấy, xấu quá nên tớ không thích, vừa hay cho cậu đi, tớ bảo mẹ tớ mua đôi mới cho tớ."

 

Tôi biết đó là lời nói dối của cô bé.

 

Nhưng lúc đó hoàn cảnh của tôi quá khó khăn, không có tự tin để từ chối lòng tốt của cô bé.

 

Sau này, cô bé ngược lại như nghiện vậy, thỉnh thoảng lại mang đến cho tôi vài bộ quần áo mới tinh.

 

Lần nào lý do cũng gần giống nhau:

 

"Mẹ tớ mua đấy, không đẹp."

 

"Bố tớ mua đấy, không vừa người."

 

"Bà tớ mắt thẩm mỹ kém quá, cái thứ này tớ không thèm mặc, cho cậu đấy."

 

Lý do vụng về đến mức đáng ghét, lại còn có chút bố thí.

 

Nhưng tôi vui vẻ chấp nhận cái tấm lòng lương thiện này.

 

"Nhìn cậu thế này chắc trưa cũng chưa ăn gì nhỉ?"

 

Lưu Duyệt vừa nói, vừa lấy từ trong ngăn bàn ra một cái bánh cuốn, không nói hai lời nhét vào tay tôi, nhăn mặt vẻ ghét bỏ: "Cái bánh cuốn này khó ăn quá, vừa hay cho cậu, đừng lãng phí."

 

Tôi cười gật đầu, ăn lấy ăn để.

 

Rất no.

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com