Ngày hôm sau tỉnh dậy, trên bàn đã bày sẵn bữa sáng.
Tôi tiến lại gần ngửi thử, không có mùi thiu.
Thấy động tác của tôi, mẹ tôi trợn mắt: "Đều là đồ vừa mới mua ở ngoài về đấy."
"Vậy thì tốt."
Tôi ngồi xuống cầm đũa ăn.
"Mẹ định khi nào đưa con đi mua quần áo?" Tôi nhét bánh bao đầy miệng, nói chuyện có chút không rõ ràng.
Mẹ tôi liếc nhìn tôi, giọng nhàn nhạt: "Chắc là đợi đến khi có lương đi, giờ trong tay mẹ cũng không có tiền."
Túy Nguyệt Các - 醉月阁
"Vâng."
Quần áo Lưu Duyệt cho tôi vẫn còn mặc được, cũng không vội.
Thời gian sau đó, cuối cùng tôi cũng được ăn những bữa cơm bình thường.
Tuy rằng phần lớn đều là rau xào, rất ít khi thấy thịt cá nhưng tôi cũng không để ý.
Thỉnh thoảng cũng có đồ ăn thừa, nhiều nhất là ăn một lần, sau đó cũng sẽ không xuất hiện nữa.
Mẹ tôi cũng không còn đi cạo dầu trong máy hút khói nữa.
Mọi thứ dường như đã đi vào quỹ đạo của nó.
Chỉ là—
"Mẹ ơi, mẹ có lương rồi đúng không? Đến lúc đưa con đi mua quần áo rồi."
Tôi tan học về, có chút nóng lòng.
Thời tiết bây giờ đã chuyển lạnh, tôi không có quần áo ấm dày dặn.
Cũng không thể xin của Lưu Duyệt nữa, quần áo ấm đắt tiền, bố mẹ cô bé dù cưng chiều cô bé đến đâu cũng không thể để cô bé tùy tiện cho người khác.
Mẹ tôi đang xem ti vi, nghe vậy không thèm nhìn tôi một cái, mặt không chút biểu cảm: "Tháng này làm ăn không tốt, lương ít, không có tiền dư, đợi tháng sau đi, tháng sau có lương rồi mua cho con."
Nghe vậy tôi lập tức hiểu ra, bà ấy lại bắt đầu rồi.
Thời gian này tôi an phận thủ thường, không gây chuyện nữa, hàng xóm láng giềng cũng không còn nói xấu bà ấy nữa.
Mọi thứ dường như đã qua.
Bà ấy cảm thấy không có chuyện gì nữa, nắm thóp được tôi rồi, lại không coi tôi ra gì.
Bà ấy muốn lật lọng.
Thật quá đáng.
Nhưng tôi không nói gì, tìm được cái kéo, một bước xông vào phòng bà ấy.
Mẹ tôi không kịp phản ứng.
Đợi đến khi bà ấy đuổi theo vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sợ hãi hét lên—
"Mày đang làm cái gì vậy?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
16
Một đống mảnh vải vụn trên sàn.
Trong tay tôi cầm chiếc váy liền thân mới mua của bà ấy, dùng kéo cắt một nhát.
Tôi nghiêng người tránh được, tiện tay cầm lấy một bộ quần áo khác, lại roẹt roẹt mấy nhát.
Mẹ tôi đau lòng đến mức sắp khóc, liều mạng hét lên: "Dừng tay! Mày mau dừng tay lại cho tao, đừng cắt nữa!"
Tôi dừng tay, chỉ vào đống vải vụn bừa bộn trên sàn, nhìn bà ấy, cười rạng rỡ: "Đây đều là đồ mới mua của mẹ mấy ngày nay, con thấy rồi, cộng lại hơn hai nghìn tệ. Mẹ nói không có tiền mua quần áo cho con, vậy những thứ này từ đâu ra? Mẹ ăn trộm hả?"
"Mày ăn nói vớ vẩn cái gì đấy!"
"Vậy mẹ nói đi, rốt cuộc những thứ này từ đâu ra?"
Bà ấy lớn tiếng, tôi còn lớn tiếng hơn bà ấy.
Xem ai hét to hơn!
"Nếu mẹ không nói, con sẽ ra ngoài la hét để mọi người phân xử xem những bộ quần áo này từ đâu ra."
"Mày dám!"
"Mẹ thử xem con có dám không!"
Hai bên giằng co, không ai chịu nhường ai.
Cuối cùng, mẹ tôi là người thua cuộc trước.
Bà ấy xoa xoa thái dương đau nhức, giọng giận dữ xen lẫn chút không cam lòng: "Bây giờ tao đưa mày đi mua quần áo, được chưa?"
17
Tôi mặc áo bông mới đến trường.
Giờ giải lao, Lưu Duyệt thấy trán tôi đổ mồ hôi, đưa tay sờ áo tôi, nhíu mày:
"Còn chưa đến mùa đông đâu, cậu mặc dày thế này là không muốn sống nữa hả?"
Tôi cười hì hì: "Lâu lắm rồi tớ mới được mặc quần áo mới ấm áp như vậy, không nỡ cởi."
Lưu Duyệt nghe xong, hồi lâu không nói gì, vẻ mặt đặc biệt phức tạp.
Nhưng tôi không rảnh phân tích tâm trạng của cô bé, vội vàng làm bài tập.
Sắp đến kỳ thi cấp ba rồi, đây cũng là một cửa ải quan trọng của cuộc đời, không được phép sai sót.
Tôi muốn học cấp ba, học đại học, rời khỏi nơi này.