Kiếp Này Tôi Điên Rồi, Số Phận Cũng Đổi Rồi

Chương 7



18

 

Kết quả thi cấp ba có rồi, tôi phát huy ổn định, thi đậu vào trường cấp ba số một của thành phố.

 

Mẹ tôi nhìn thấy kết quả của tôi lại bắt đầu than nghèo kể khổ:

 

"Đó là trường trọng điểm đấy, học phí đắt lắm, còn tiền ở trọ, tiền ăn... đủ thứ linh tinh, đều là tiền cả!"

 

"Một tháng lương của tôi được bao nhiêu chứ, làm sao mà nuôi nổi?"

 

"Hay là con đừng đi nữa, trường số bốn gần nhà cũng tốt mà, học phí thấp, lại gần nhà, tiết kiệm được bao nhiêu tiền."

 

Trường số bốn?

 

Cái trường cấp ba mà ba năm liền không có nổi một học sinh đỗ hệ ba trường đại học sao?

 

Ở đó, không chỉ học sinh mà ngay cả giáo viên cũng bỏ bê, căn bản không ai học hành nghiêm túc.

 

Nếu tôi đến đó, đừng nói là muốn bay ra ngoài, sợ là cả đời sẽ bị hủy hoại.

 

Thế là tôi lập tức gọi điện thoại cho các bác các chú mời họ đến nhà.

 

"Con thi đậu vào trường số một rồi, nhưng mẹ con nói không có tiền, không nuôi nổi." Trước mặt mọi người, tôi nói ngắn gọn.

 

Mẹ tôi không ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy, ngây người đứng đó ngơ ngác.

 

"Em dâu, em hết tiền rồi à?" Bác cả hút thuốc, ánh mắt nhìn bà ấy đầy dò xét, "Lúc thằng Hai mất, tiền bảo hiểm bồi thường cũng không ít, nhanh vậy đã tiêu hết rồi sao?"

 

"Em..." Mẹ tôi ấp úng không nói nên lời.

 

Tôi đứng một bên lạnh lùng quan sát, trong lòng lạnh lẽo như ngâm trong băng.

 

Lúc bố tôi mất tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện gì, chưa bao giờ biết ông ấy còn để lại một khoản tiền.

 

Thảo nào mẹ tôi vừa than thở lương thấp, không kiếm được tiền, vừa tiêu tiền cho bản thân không tiếc tay.

 

Bà ấy có tiền, chỉ là giấu không cho tôi biết thôi.

 

"Đó là tiền của anh ấy để lại, em, em không nỡ."

 

Không nỡ?

 

Tôi cười lạnh một tiếng, sau đó đổi sang vẻ mặt đau buồn: "Bác cả ơi, cháu muốn đi học, cháu muốn thi đại học. Bố cháu nói ngày xưa bố không gặp thời, muốn đi học nhưng không có cơ hội. Bây giờ cháu có cơ hội, nếu có thể đậu đại học, bố ở dưới suối vàng chắc chắn sẽ vui lắm đúng không ạ?"

 

Tôi nói rất chân thành.

 

Đương nhiên, tất cả đều là tôi bịa ra.

 

Tôi đã nói rồi, lúc bố tôi mất tôi còn nhỏ, chẳng biết gì cả.

 

Nhưng không cản trở tôi mở miệng nói dối, dù sao đây cũng là học từ mẹ tôi mà ra.

 

Bác cả nghe xong không khỏi nhớ đến bố tôi, lập tức đỏ mắt:

 

"Ngày xưa nhà mình khổ, không nuôi nổi, bây giờ nhà mình chỉ có một đứa con này, em làm gì cũng phải vì nó. Hơn nữa, khoản tiền đó cũng có phần của Manh Manh, em không có lý do gì không nuôi nó."

 

"Em, em không phải..."

 

Mẹ tôi càng vội càng nói không rõ ràng.

 

Cuối cùng bà ấy che mặt, khóc thút thít: "Thật ra em không nỡ xa nó, nó từ nhỏ đã không rời em, cứ nghĩ đến sau này không còn được gặp nhau nữa, lòng em lại thấy đau."

 

Mẹ tôi vừa khóc, những người khác cũng không dễ chịu, cùng nhau thở dài.

 

Thấy vậy tôi nhướn mày, ôm chầm lấy mẹ:

 

"Mẹ ơi, con biết mẹ không nỡ xa con, không sao đâu, con có cách."

 

19

 

Mẹ tôi ngẩng đầu, ngây người nhìn tôi.

 

"Mẹ mua cho con một cái điện thoại đi, khi nào mẹ nhớ con, hai mẹ con mình sẽ gọi video, thế nào ạ? Như vậy, mẹ cũng không cần lo không gặp được con, con lúc nào cũng ở bên cạnh mẹ."

 

Mẹ tôi lập tức nhíu mày, vừa định trách mắng tôi thì bác cả vỗ tay: "Nói đúng đấy! Mua điện thoại là giải quyết được rồi!"

 

Vừa nghe thấy câu này, mẹ tôi lập tức sốt ruột, vội vàng xua tay: "Sao được chứ, nó còn phải học, em cũng không thể lúc nào cũng làm phiền nó được."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Mẹ ơi, cái này mẹ cứ yên tâm." Tôi nắm lấy tay bà ấy, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin khẳng định, "Bình thường con cũng không dùng, sẽ để ở ký túc xá, đợi đến tối mẹ tan làm, chúng ta lại nói chuyện. Dù sao bình thường chúng ta cũng chỉ gặp nhau vào buổi tối, cũng không khác nhau là mấy."

 

"Nhưng mà..."

 

"Không nhưng nhị gì hết, chuyện này quyết định vậy đi!"

 

Bác cả trực tiếp quyết định, không cho mẹ tôi cơ hội từ chối.

 

Mẹ tôi há miệng mấy lần nhưng không nói được gì.

 

Chỉ là khi nhìn tôi, ánh mắt bà ấy như có độc.

 

20

 

Dưới sự chứng kiến của bác cả và những người khác, điện thoại đã mua, học phí cũng có, mọi người đều hài lòng.

 

Chỉ có mẹ tôi là vẻ mặt đau khổ tột cùng.

 

Bà ấy nằm trên sofa, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Rốt cuộc tao đã tạo nghiệp gì mà lại sinh ra cái thứ nghiệt súc như mày chứ! Mày làm tao tức như vậy, đến tối tao cũng không ngủ được."

 

Tôi tiễn bác cả và những người khác về, nghe thấy những lời này, khẽ cười, không nói gì.

 

Đêm khuya thanh vắng, tôi lặng lẽ đẩy cửa phòng ngủ.

 

Mẹ tôi đang ngủ say.

 

Tôi chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên giường bà ấy, nhẹ nhàng gọi bà ấy dậy: "Mẹ ơi, dậy đi."

 

Mẹ tôi mở mắt, nhìn thấy một bóng đen đứng trước mặt, suýt chút nữa hồn bay phách lạc.

 

Bà ấy bật dậy, bật đèn.

 

Nhìn thấy là tôi, sắc mặt bà ấy đột ngột thay đổi:

 

"Con nhóc c.h.ế.t tiệt, mày làm gì vào nửa đêm thế hả? Muốn dọa c.h.ế.t tao à!"

Túy Nguyệt Các - 醉月阁

 

Tôi làm vẻ mặt vô tội: "Trước đó không phải mẹ nói tức giận đến mức buổi tối không ngủ được sao? Con lo lắng cho mẹ nên qua xem thôi mà."

 

Tôi vỗ vỗ vai bà ấy, nhẹ giọng nói: "Không sao rồi, mẹ ngủ nhanh đi."

 

Nói xong tôi đứng dậy đi ra ngoài.

 

Loáng thoáng vẫn còn nghe thấy tiếng chửi mắng vọng lại từ phía sau.

 

Tôi làm ngơ.

 

Sau đó, đêm thứ hai, đêm thứ ba... liên tục một tuần, tôi làm y như vậy.

 

Mẹ tôi sắp phát điên rồi.

 

"Rốt cuộc mày muốn làm gì?"

 

"Con quan tâm mẹ mà mẹ ơi." Bị hiểu lầm khiến tôi cảm thấy rất tủi thân.

 

Mẹ tôi thấy vậy tức giận đến ngứa cả răng.

 

Hít sâu mấy lần, bà ấy mới bình tĩnh lại nói chuyện với tôi: "Mày lại đang giở trò quỷ gì đấy?"

 

Tôi nhún vai: "Thật ra con chỉ muốn phần di sản thuộc về con thôi."

 

"Mày nói cái gì?"

 

"Tiền bồi thường khi bố mất, theo lý mà nói cũng phải có phần của con." Tôi thản nhiên đối diện với bà ấy, nói ra yêu cầu của mình, "Con biết mẹ nuôi con đã phải chi rất nhiều tiền, có thể trừ ra chỗ đó, số còn lại phải cho con. Sau này, con tự lo học phí và sinh hoạt phí, sẽ không tìm mẹ xin một xu nào nữa, cũng sẽ không hành hạ mẹ nữa, thế nào?"

 

Mẹ tôi nghe xong thì cười lạnh: "Mày đây là muốn chia gia tài với tao à?"

 

"Cũng không hẳn." Tôi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, "Con chỉ nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường, để cả mẹ và con đều sống thoải mái hơn thôi. Con biết, thật ra mẹ căn bản không muốn nhìn thấy con, nếu không phải vì tốn tiền, mẹ chỉ mong con ở luôn trong trường."

 

"Bây giờ vừa hay, con dùng tiền của bố để ở trọ, rời xa mẹ, không tốt sao?"

 

"Tốt cái gì mà tốt, đó là tiền của tao!"

 

Mẹ tôi nghẹn giọng, nhe răng trợn mắt, giống hệt như con mèo đang bảo vệ thức ăn không cho ai đến gần.

 

Bà ấy hung dữ nói: "Mày đừng hòng lấy được một xu nào từ tao!"

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com