Một buổi chiều nọ, tôi đang dạy môn Mác cho học sinh trong lớp.
Một cuộc điện thoại làm gián đoạn bài giảng của tôi.
Tôi liếc mắt một cái, đó là Cao Đế gọi tới.
Tôi tắt tiếng điện thoại, coi như không nhìn thấy gì rồi tiếp tục dạy học.
Cho đến khi tiết học này kết thúc, tôi mới chậm rãi hái ong mật nhỏ xuống rồi gọi lại.
“Sao vậy Tiểu Đế, sao cậu lại gọi cho tớ nhiều như vậy. Tớ mới dạy xong nên nãy giờ tắt chuông điện thoại.”
“Hạc Hạc, sao bây giờ cậu mới nghe điện thoại! Em trai tớ nó choáng váng nhưng sống c.h.ế.t không chịu đi bệnh viện!”
“Tớ cho trường học em ấy xin nghỉ nhưng không được duyệt!”
Giọng của Cao Đệ ở bên kia rất lo lắng, khiến tôi không khỏi lấy điện thoại ra xa một chút.
"Mẹ tớ còn mắng tớ, chê tớ không chăm sóc tốt em trai... Hạc Hạc, có phải tới rất vô dụng hay không..."
Rõ ràng cảm xúc của cô ta đã chìm xuống.
Từ nhỏ cô ta đã được giáo dục rằng có đồ ăn ngon phải để lại cho em trai,
Em trai là cục vàng trong nhà còn cô ta là cục đất.
Mỗi khi em trai phạm sai lầm, Vương Ngọc Hoa cũng mắng cô ta không biết nhường nhịn em trai
Thậm chí "Ti" của cô ta cũng dùng để thu hút em trai.
Bị mẹ thiên vị như vậy, thật đáng thương.
Nhưng vừa nghĩ tới kiếp trước, cô ta ác độc mắng tôi là hung thủ g.i.ế.c người tôi liền cảm thấy cô ta đáng bị người ta làm tổn thương.
Kiếp trước, Cao Nguyên thường xuyên sinh bệnh, tôi một là bỏ dở tiết dạy lái xe đưa cậu ta đi đến bệnh viện hoặc là cầm bao lớn bao nhỏ thuốc bổ đi đến bệnh viện thăm cậu ta.
Thăm bệnh nhân cũng không thể đi tay không được.
Huống chi là em trai ruột của bạn thân mình.
“Cậu đừng nóng vội, không phải mẹ cậu đã tìm được nhau thai rồi sao? Đây chính là thần dược, không sao đâu.”
Tôi che miệng, cố nén ý cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Không được không được, tớ vẫn không yên tâm, cậu mau tới xem đi!”
“Được!”
Ngược lại tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc thần dược này chữa bệnh như thế nào.
4
Đến khi tôi lái xe đến nhà cô ta, Cao Nguyên đã ăn nhau thai vào và đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Tôi nhìn về phía phòng bếp, bên trong rất hỗn độn.
Cái bồn rửa chén đẫm máu, cái nồi đất cũng dính đầy máu.
Bên trong là một cục thịt nhăn nheo không biết rõ là thứ gì.
Mùi tanh xông thẳng lên mũi tôi
Tôi thật sự không thể nhịn được mà nôn vào thùng rác.