Kiếp Này, Tôi Quyết Định Bỏ Mặc Cô Bạn Thân Não Tàn

Chương 3



5

“Được rồi Tiểu Đặng! Cháu tức giận với một đứa nhỏ làm gì! Thằng bé mới vừa khỏe lại thôi.”

 

Vương Ngọc Hoa đứng trước mặt Cao Nguyên bảo vệ kỹ càng, bà ta sợ tôi xúc động làm tổn thương đến con trai bảo bối của bà ta

 

Tôi ôm hai tay, trào phúng nhìn bọn họ.

 

“Cái thai này ghê tởm như vậy mà các người cũng coi là bảo bối.”

 

Cao Nguyên nghe được liền tức giận.

 

“Chị thì biết cái gì! Thai nhi có thể cứu mạng!  Chị có biết rằng sự thiếu hiểu biết của chị sẽ gây c.h.ế.t người hay không!

 

Có gì đó không ổn.

 

Nhưng tạm thời tôi chưa nghĩ ra có điều gì đó không đúng.

 

"Dì à, nhau thai cần phải dùng lâu dài mới có thể phát huy công dụng của nó. Nhưng cháu nghe nói nhau thai này cũng không rẻ, hai người còn có thể chống đỡ  được bao lâu?"

 

Ta biết rõ nhà cô ta nghèo khổ nên cố ý nói phải ăn nhau thai lâu dài.

 

“Nếu dì thật sự không có tiền thì có thể tới tìm cháu, cháu nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ, dù sao dì cũng là mẹ Cao Đệ mà.”

 

Vừa nghĩ tới dáng vẻ đáng thương vẫy đuôi của bọn họ, tôi thật sự cảm thấy m.á.u trên toàn thân đang dâng trào.

 

6

Cao Đệ thường xuyên nhắn tin cho tôi nói rằng cô ta không khỏe.

 

Cô ta sẽ nghỉ học một thời gian.

 

Kiếp trước, cô ta cũng nói với tôi như vậy.

 

Kỳ sinh lý đau bụng kinh, cô ta cũng thường xuyên gọi điện đến cho tôi vào nửa đêm bảo tôi đi cùng cô ta

 

Lần nào tôi cũng cuống cuồng túm lấy quần áo, vội vàng chạy đến chỗ cô ta.

 

Cô ta lại cợt nhả nói:

 

“Nhìn cậu nôn nóng như gà lột! Tớ không đau chút nào, tới chỉ muốn cậu ở bên cạnh tới thôi.”

 

Thì ra sự quan tâm của tôi, trong mắt cô ấy chỉ là một tên hề.

 

Cuối cùng, cô ta được chẩn đoán bị vô sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Cho nên tôi đã khuyên cô ta cơ thể của cô ta là tiền vốn cách mạng, có thể đòi Vương Ngọc Hoa nhau thai ăn.

 

Nhưng Vương Ngọc Hoa luôn nói cô ta lãng phí, chị mà lại muốn tranh giành với em trai.

 

Tôi tiếp tục châm ngòi thổi gió:

 

“Cậu cũng là con của mẹ cậu, cậu lấy một ít của em trai thì có sao đâu chứ? Hơn nữa, cậu cũng cần phải bồi bổ cơ thể mà.”

 

Cô ta im lặng, tôi cũng không biết cô ta có nghe lọt hay không.

 

Quả nhiên, tình hình kinh tế của nhà Cao Đế không đủ để chống đỡ cho bọn họ mua nhau thai lâu dài.

 

Lần thứ hai tôi nhìn thấy Cao Đế và Vương Ngọc Hoa, là lúc ở cửa khoa phụ sản của bệnh viện địa phương.

 

Vương Ngọc Hoa ngồi dưới đất khóc lóc om sòm chơi xấu, bên cạnh còn có Cao Đế không được tự nhiên.

 

"Các người là bác sĩ có lòng dạ độc ác! Dám bán cho tôi nhau thai của gia súc, các ngươi không cho tôi một lời giải thích thì tôi sẽ không rời đi!"

 

Khi đối mặt với người đàn bà chanh chua như vậy bác sĩ cũng cảm thấy bất đắc dĩ: "Thưa bà, chúng tôi bán đều là nhau thai của phụ nữ có thai, không tồn tại tình huống như bà nói.”

 

Thì ra bản thân Vương Ngọc Hoa cũng ăn chút nhau thai để bổ dưỡng thân thể thì ra bà ta muốn bồi bổ nhan sắc.

 

Mà Cao Đế đã nghe theo đề nghị của tôi, lén lấy nhau thai làm thuốc bổ.

 

Nhau thai hao hụt rất nhanh, Cao Đế sợ Vương Ngọc Hoa phát hiện, liền thả nhau thai của dê bò vào.

 

Vương Ngọc Hoa dùng hai tay vỗ xuống đất một cách nặng nề: "Vậy các người phải cho tôi một lời giải thích hợp lý! Nếu không thì lấy chút ít nhau thai bồi thường chúng tôi!"

 

Nói xong bà ta  liền lớn tiếng rống lên.

 

“Thưa bà, không phải chúng tôi không cho bà, chỉ là gần đây cấp trên đang điều tra nghiêm ngặt nên không cho bệnh viện bán nhau thai.”

 

“Nhất định là do lòng dạ độc ác của mấy bác sĩ như các người, tất cả đều lén lấy về nhà ăn hết rồi chứ gì!"

 

Vương Ngọc Hoa nháy mắt với Cao Đế, muốn cô ta cùng gây chuyện.

 

"Chúng tôi muốn nhau thai là vì để chữa bệnh cho em trai, nếu là em ấy xảy ra chuyện, các người cũng đừng nghĩ tới mạng sống nữa!"

 

Tôi kịp thời xen vào: "Hai người cũng đừng làm khó bác sĩ người ta, tất cả mọi người đều là người làm công, huống chi đây là ở bệnh viện, sao có thể làm chậm trễ thời gian của mọi người được chứ?"

 

Người xung quanh nghị luận ầm ĩ, chỉ vào mũi bọn họ mắng: "Thật là vô lại, làm chậm trễ bệnh nhân các người có thể gánh nổi sao?"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com