Kiếp Này Tôi Sống Vì Bản Thân

Chương 1: 1



Cô thanh mai trúc mã Chung Điềm Điềm của chồng tôi, sĩ quan Thẩm Kinh Trạch, bị ngã từ trên lầu xuống dẫn đến chấn động não và khăng khăng khẳng định rằng tôi là người đã đẩy cô ta.

 

Để thay Chung Điềm Điềm trút giận, Thẩm Kinh Trạch phớt lờ lời van xin và giãy giụa của tôi, ra lệnh cho lính gác cưỡng chế kéo tôi, khi đó đang mang thai, đi giam giữ.

 

Khi tôi được thả ra, toàn thân đã đẫm máu, đứa con trong bụng cũng không còn nữa. 

 

Thẩm Kinh Trạch dường như có chút hối hận, dịu dàng nắm lấy tay tôi, nói rằng chúng tôi còn trẻ, vẫn sẽ có con. 

 

Tôi chỉ lạnh lùng cười. 

 

Tôi và anh ta sẽ không bao giờ có con nữa. 

 

Bởi vì đứa bé này là tôi cố ý tự mình đánh vào bụng để cho nó mất đi. 

 

Chỉ bởi tôi biết, Thẩm Kinh Trạch và đứa con trong bụng đều là lũ vong ân bội nghĩa. 

 

Vì Chung Điềm Điềm, họ sẽ ép tôi vào đường cùng, để tôi c.h.ế.t không có chỗ chôn. 

 

Những ngày tháng bị người khác giày xéo, tôi đã sống qua cả một kiếp. 

 

Ở kiếp này, tôi sẽ sớm xoay chuyển cuộc đời bi thảm đó. 

 

---

 

Nhiều năm sau, tôi trở thành tài phiệt giàu có bậc nhất một phương. 

 

Còn Thẩm Kinh Trạch—người từng thăng tiến như diều gặp gió ở kiếp trước—lại trở thành một kẻ chẳng còn gì trong tay. 

 

01

 

“Đồng chí, đứa bé trong bụng cô đã bị va đập mạnh, có dấu hiệu sảy thai. 

 

“Mấy ngày tới cô nhất định phải nằm giường tĩnh dưỡng, nếu không sẽ không giữ được đứa bé đâu!” 

 

Âm thanh bên tai truyền đến đứt quãng. 

 

Cơn đau từ bụng và khắp cơ thể khiến ý thức mơ hồ của tôi dần dần hồi phục. 

 

Trên bức tường màu xanh là khẩu hiệu đỏ rực, cánh cửa loang lổ... 

 

Chẳng phải đây là những thứ chỉ xuất hiện từ bốn mươi năm trước hay sao? 

 

Nhưng… tôi chẳng phải đã c.h.ế.t rồi ư? 

 

Bị Thẩm Kinh Trạch tống vào ngục giam suốt năm năm, cuối cùng mắc bệnh nan y mà c.h.ế.t trong đau đớn.

 

Một người đã c.h.ế.t rồi thì tại sao lại có thể nhìn thấy cảnh tượng của bốn mươi năm trước? 

 

Còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, cánh cửa phòng bệnh đã bị đẩy mạnh ra. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục, mang theo khí chất lạnh lùng, xông thẳng đến bên giường bệnh nơi tôi đang nằm. 

 

“Li Hướng Vãn, tại sao em lại độc ác như vậy mà đẩy Điềm Điềm? Em có biết Điềm Điềm suýt chút nữa đã mất mạng không?” 

 

Câu nói đã đến miệng tôi lại nuốt ngược trở vào. 

 

Phủ nhận và giải thích thì có ích gì chứ? 

 

Ở kiếp trước, tôi cũng đã phủ nhận, cũng đã giải thích rằng đó không phải là lỗi của mình. 

 

Nhưng Thẩm Kinh Trạch căn bản không tin tôi, anh ta chỉ tin Chung Điềm Điềm. 

 

Thẩm Kinh Trạch gầm lên với tôi, khuôn mặt anh ta tràn đầy phẫn nộ. 

 

Ánh mắt tôi dừng lại trên gương mặt của Thẩm Kinh Trạch—người trẻ hơn mấy chục tuổi. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Thẩm Kinh Trạch ở độ tuổi hai mươi mấy thực sự rất, rất đẹp trai. 

 

Sống mũi cao thẳng, ngũ quan sắc nét, ngay cả đôi mắt đang bừng bừng lửa giận nhìn tôi kia cũng đầy sức hút. 

 

Kiếp trước, tôi đã yêu c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt gương mặt này của Thẩm Kinh Trạch. 

 

Vì anh ta, tôi không chút oán hận hy sinh tất cả, vì anh ta mà quỵ lụy đánh mất lòng tự trọng. 

 

Thế nhưng cuối cùng, tôi lại nhận lấy kết cục thê thảm, c.h.ế.t không toàn thây. 

 

Hồi đó, tôi thật ngây thơ biết bao! 

 

Cho dù bị Chung Điềm Điềm tính kế, bị Thẩm Kinh Trạch tống vào tù, cho dù mắc bệnh nan y không còn sống được bao lâu. 

 

Tôi vẫn luôn nghĩ đến Thẩm Kinh Trạch, luôn cho rằng tất cả đều là âm mưu của Chung Điềm Điềm. 

 

Tôi tự thuyết phục bản thân rằng Thẩm Kinh Trạch chỉ là bị lừa gạt, anh ta vô tội. 

 

Mãi cho đến khi tôi biết mình mắc bệnh ung thư, chỉ còn sống được vài ngày, tôi muốn nhờ bác sĩ—người điều trị cho mình—chuyển lời, mong được gặp Thẩm Kinh Trạch và con trai một lần cuối. 

 

Thế nhưng, họ đã tàn nhẫn từ chối tôi.

 

Viên cảnh sát với vẻ mặt đồng cảm nói với tôi rằng, Thẩm Kinh Trạch sẽ cùng Chung Điềm Điềm ra nước ngoài du lịch để thực hiện mong ước sinh nhật của cô ta. 

 

Anh ta không có thời gian đến gặp tôi và bảo tôi hãy ngoan ngoãn ở trong tù mà tự kiểm điểm sai lầm của mình. 

 

Ngay cả con trai tôi cũng gửi lời rằng, nếu tôi muốn c.h.ế.t thì hãy c.h.ế.t đi, đừng làm mất mặt nó và khiến cha nó—Thẩm Kinh Trạch—phải khó xử. 

 

Tôi vốn đã bệnh nặng, chỉ còn chống chọi bằng một hơi tàn. 

 

Nghe đến đây, tôi phun ra một ngụm m.á.u rồi ngã gục xuống. 

 

Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội sống lại, được một lần nữa nhìn thấy gương mặt trẻ trung của Thẩm Kinh Trạch. 

 

Nhìn người đàn ông mà tôi đã yêu thương suốt mấy chục năm, nhưng lại phụ bạc tôi cũng ngần ấy thời gian, tình yêu trong lòng tôi hoàn toàn biến mất.