Thật ra, ở kiếp trước, chỉ cần Thẩm Kinh Trạch thẳng thắn với tôi, chỉ cần anh ta nói rõ rằng người anh ta yêu là Chung Điềm Điềm, thì cho dù tôi có yêu anh ta đến mức nào, tôi cũng sẽ rút lui để thành toàn cho họ.
Nhưng Thẩm Kinh Trạch lại không làm vậy.
Anh ta chưa từng thừa nhận rằng mình yêu Chung Điềm Điềm, lúc nào cũng nhấn mạnh rằng bản thân chỉ muốn giúp đỡ cô ta vì ơn nghĩa, chỉ coi cô ta như em gái ruột.
Thế nhưng, dưới cái danh nghĩa cao thượng là “báo ơn,” Thẩm Kinh Trạch cùng Chung Điềm Điềm đã làm ra những chuyện dơ bẩn không thể tha thứ.
Một kiếp sống thê lương chỉ để làm nền cho hạnh phúc của kẻ khác, cùng với nỗi tuyệt vọng và đau đớn trước khi chết, khiến tôi không thể dập tắt ngọn lửa thù hận đang bùng cháy trong lòng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi nhìn chằm chằm vào Thẩm Kinh Trạch.
Nếu có thể, tôi muốn cắn mạnh một cái vào người Thẩm Kinh Trạch, để xả cơn giận cho bản thân tội nghiệp và vô tội của kiếp trước.
Thẩm Kinh Trạch không nhận ra biểu cảm khác lạ trên gương mặt tôi, tiếp tục gào thét:
“Em vậy lại là loại người độc ác và vô sỉ như vậy sao, Li Hướng Vãn?
“Đừng tưởng rằng chỉ vì đang mang thai mà em có thể thoát tội!
“Tôi nói cho em biết, lần này, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho em!”
02
Tôi bật cười lạnh lùng khi nghe xong lời của Thẩm Kinh Trạch:
“Vậy anh định không tha cho tôi như thế nào?”
“Đơn giản thôi!
“Em phải xin lỗi Điềm Điềm và tôi sẽ giam lỏng em, để em nghiêm túc kiểm điểm lại lỗi lầm của mình!”
Quả nhiên, vẫn là chiêu cũ.
Ở kiếp trước, Thẩm Kinh Trạch cũng đưa ra hai điều kiện không thể khước từ như thế này.
Một là xin lỗi và thừa nhận sai lầm trước mặt Chung Điềm Điềm.
Hai là bị giam lỏng để tiếp nhận trừng phạt và tự kiểm điểm.
Hai điều kiện này, thiếu một cũng không được.
Lời giải thích của tôi không ai tin.
Cuối cùng, tôi buộc phải xin lỗi và thừa nhận sai lầm với Chung Điềm Điềm.
Tôi từng nghĩ rằng Thẩm Kinh Trạch sẽ nể tình vợ chồng năm năm, nể tình tôi đang mang thai mà tha cho tôi.
Nhưng tôi đã nghĩ quá nhiều.
Ngay trong ngày tôi xuất viện, Thẩm Kinh Trạch đã tàn nhẫn ra lệnh cho lính gác đưa tôi vào phòng giam biệt lập.
Tôi khóc lóc cầu xin Thẩm Kinh Trạch, nói rằng tôi đang mang thai, mong anh ta nể tình đứa bé mà tha cho tôi, ít nhất hãy đợi tôi sinh xong rồi mới trừng phạt.
Thế nhưng, Thẩm Kinh Trạch lại không hề mềm lòng.
Anh ta nói tôi là người đàn bà độc ác, không biết hối cải, nhất định phải để tôi trả giá cho hành động của mình, để tôi nhớ đời mà không tái phạm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bảy ngày bị giam trong căn phòng tối tăm không ánh sáng, tôi chẳng còn việc gì khác ngoài việc đếm số ngày mong chờ được thả ra.
Trong suốt bảy ngày đó, Thẩm Kinh Trạch chưa từng đến thăm tôi.
Ngay cả lính gác cũng quên mất rằng trong phòng giam ấy còn có một người phụ nữ đang mang thai như tôi.
Phải đến khi Thẩm Kinh Trạch đưa Chung Điềm Điềm đến thủ đô khám bệnh trở về, anh ta mới phát hiện ra tôi vẫn bị nhốt trong đó.
Một người bình thường nếu không ăn không uống trong bảy ngày thì chắc chắn sẽ chết.
Khi tôi được thả ra, bản thân đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Có lẽ số tôi chưa tận, nên dù cận kề cái chết, sau vài ngày cấp cứu, tôi vẫn được cứu sống.
Tuy nhiên, do bảy ngày không được ăn uống, chức năng cơ thể tôi bị tổn hại nghiêm trọng, dẫn đến căn bệnh dạ dày nặng.
Đó có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân khiến tôi mắc bệnh ung thư và phải c.h.ế.t ở kiếp trước.
Khi tôi được thả ra, Thẩm Kinh Trạch từng tỏ ra hối hận, đối xử với tôi rất tốt.
Tôi đã lầm tưởng rằng anh ta hối hận rồi và đã thực sự yêu tôi, và cũng vì yêu nên tôi đã chọn cách tha thứ cho anh ta.
Nhưng sau đó, Chung Điềm Điềm lại nói với tôi rằng,
Thẩm Kinh Trạch chỉ đối xử tốt với tôi vì sợ tôi sẽ tố cáo với cấp trên.
Dù sao thì, nếu tôi c.h.ế.t trong phòng giam khi đang mang thai, cái c.h.ế.t hai mạng ấy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến con đường thăng tiến của Thẩm Kinh Trạch.
Tôi đã không tin lời Chung Điềm Điềm, để rồi rơi vào hết vòng lặp bi kịch này đến vòng lặp bi kịch khác.
Kiếp trước, tôi thật đáng thương.
Cho đến tận khi chết, tôi vẫn tự lừa dối bản thân, tin rằng Thẩm Kinh Trạch yêu tôi, chỉ là bị Chung Điềm Điềm che mắt mà thôi.
Nhưng ở kiếp này, khi tôi đã biết rõ tất cả những chuyện từng xảy ra, tôi sẽ không bao giờ bị vẻ ngoài của Thẩm Kinh Trạch mê hoặc nữa.
Bởi vì trên đời này, không có tình yêu nào lại là những tổn thương vô tận như thế!
Tôi nhìn thẳng vào Thẩm Kinh Trạch, từng chữ từng câu rành rọt:
“Tôi không sai!
“Tôi sẽ không xin lỗi!
“Anh cũng không có quyền nhốt tôi vào phòng giam!”
Nghe vậy, Thẩm Kinh Trạch tức giận đến mức gân xanh nổi đầy trên trán:
“Em chắc chứ?”
“Phải, tôi chắc chắn!”
“Nếu em đã cứng đầu như vậy, thì đừng trách tôi không khách khí!”
Thẩm Kinh Trạch hét ra lệnh với bên ngoài:
“Đưa Lê Hướng Vãn vào phòng giam kiểm điểm!”