Ta nhắm mắt lại. Nếu hôm nay thật sự phải chết, ta cũng chẳng còn gì tiếc nuối. Ân tình của Cố Diên Chi ta đã báo, hắn nhất định sẽ thay ta chăm sóc cha nương và huynh trưởng.
Lửa bùng lên, tỷ tỷ bỗng hoảng loạn, nàng ta lao ra ngoài, miệng không ngừng gào thét:
"Tại sao ta phải c.h.ế.t chứ? Chỉ cần ngươi chết, ta có thể thay thế ngươi! Ta không cần phải chết, ta không cần!"
Nàng ta lao về phía cửa, nhưng ngay sau đó, lại chật vật lùi về, từng bước từng bước thụt lùi.
" Tướng... Tướng quân!"
"Tướng quân, chàng đến cứu ta đúng không? Ta biết chàng nhất định đã nhớ ra chuyện kiếp trước! Nhất định là có tình cảm với ta, đúng không?"
Cố Diên Chi chỉ liếc nàng ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo, rồi xoay người đi về phía ta. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nhất thời quên cả mở miệng.
Hắn bế bổng ta lên, sải bước rời đi. Ngọn lửa nuốt trọn mái nhà, căn phòng ầm ầm sụp xuống. Bên trong, tiếng cầu cứu của tỷ tỷ dần trở nên yếu ớt.
"Tướng quân." Ta nhìn hắn, cứ ngỡ bản thân đang mơ. Không rõ rốt cuộc là giấc mộng kiếp trước chân thật hay hiện thực trước mắt mới là thật.
Ta khẽ lắc đầu, nhưng ngay giây tiếp theo, mọi thứ trước mắt đã tối sầm.
Lần nữa tỉnh dậy, ta thấy Cố Diên Chi ngồi bên giường, ánh đèn dầu hắt lên bóng dáng hắn. Hắn tựa nghiêng vào ghế, tay mân mê miếng ngọc bội ta tặng.
Thấy ta tỉnh lại, hắn khàn giọng hỏi: "Khát không? Muốn uống nước không?"
"Muốn." Ta gật đầu.
Hắn đỡ ta dậy, cẩn thận dìu ta uống nước, sau đó để ta tựa vào đầu giường, giọng thấp đi vài phần: "Đại phu đã xem rồi, vết thương không nặng, nghỉ ngơi vài ngày là ổn."
"Tướng quân sao lại biết ta ở đó?" Ta hỏi.
"Ta đoán." Hắn thản nhiên đáp, rồi bất giác đưa tay vuốt nhẹ tóc ta: "Chuyện ở Giang Nam đã xử lý xong rồi?"
Ta gật đầu.
"Tiếp theo còn bận gì không? Dự định đến Tây Bắc thăm cha nương nàng sao?"
Ta vẫn gật đầu.
"Vậy ta đi cùng nàng." Hắn trầm giọng nói: "Ta cũng muốn đến bái kiến họ."
Ta kinh ngạc nhìn hắn, còn chưa kịp lên tiếng thì Đới Tư Đồ đã đẩy cửa bước vào.
"Dung Dung, ngươi thế nào rồi? Đều tại ta sơ suất, nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện này."
"Không trách ngươi. Một khi đã phát điên thì nàng ta kiểu gì cũng tìm được cơ hội."
Đới Tư Đồ ngồi xuống bên giường nhìn ta, rồi lại nhìn Cố Diên Chi, sau đó nhướng mày hỏi: "Vừa rồi Cố Diên Chi nói cái gì? Muốn đến Tây Bắc? Con rể ra mắt nhạc phụ à?"
"Đừng nói bậy." Ta trừng mắt nhìn Đới Tư Đồ. Tên này đúng là miệng không có chừng mực.
"Ừ." Cố Diên Chi nhìn ta, giọng trầm thấp: "Ta không chỉ đến bái kiến, mà còn muốn nghiêm túc thỉnh cầu Thẩm đại nhân gả nàng cho ta."
Mặt ta lập tức nóng bừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Xem ra ta thật sự sắp được uống rượu mừng rồi. Phải suy nghĩ xem nên tặng quà gì mới được." Đới Tư Đồ cười hì hì, rồi nhanh chóng chạy biến.
Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng. Ta nhất thời không biết nên nói gì, Cố Diên Chi khẽ ho một tiếng, rồi nhìn ta hỏi: "Hay là... tháng sau đi?"
"Hả?"
"Tháng sau đến cầu hôn, nàng thấy được không?"
Ta vội quay đầu đi, không dám nhìn hắn, tim đập thình thịch.
Hắn nắm lấy tay ta: "Thời gian qua ta đã chuẩn bị không ít. Đợi nàng khỏe lại, ta muốn nàng xem thử có hài lòng không."
"Chuẩn bị cái gì?" Ta nhìn hắn đầy kinh ngạc.
"Chuyện thành thân và lễ vật ra mắt cha nương nàng." Hắn thấp giọng nói.
"Chuẩn bị từ lâu rồi sao? Từ khi nào?"
Cố Diên Chi tránh ánh mắt ta, nhưng tay vẫn nắm chặt không buông, vành tai dần ửng đỏ.
Một lúc lâu sau, hắn trầm giọng đáp: "Từ rất lâu rồi."
Nói rồi, hắn ngập ngừng, lại hỏi ta: "Nàng... có muốn xem thử không?"
Ta không nhịn được bật cười.
Xem chứ! Thành thân là chuyện trọng đại, ta nhất định phải chuẩn bị chu toàn mới được.
Ngoại truyện Cố Diên Chi
Từ nhỏ ta đã không có phụ mẫu, ký ức đầu tiên chính là chỉ có tỷ tỷ bên cạnh. Để ta có thể sống sót, tỷ tỷ đã chịu không ít khổ cực, tính tình cũng khó tránh khỏi thẳng thắn và mạnh mẽ hơn những nữ tử bình thường.
Nếu tỷ tỷ chỉ là một phụ nhân bình thường thì cũng chẳng có gì, nhưng trớ trêu thay, nàng ấy tiến cung, trở thành phi tử. Tính cách này lại trở thành nhược điểm chí mạng của nàng ấy.
Sau khi tỷ tỷ vào cung, ta nỗ lực rèn luyện võ nghệ, dùi mài kinh sử, chỉ mong sớm ngày trở thành người có thể giúp đỡ nàng ấy.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Ta đã thành công. Nhưng khi ta đủ khả năng thì tỷ tỷ đã chịu quá nhiều cay đắng trong chốn thâm cung.
Đôi khi ta nghĩ, bị nhốt trong lãnh cung cũng chưa hẳn là chuyện xấu, với tính tình của tỷ tỷ, ở đó có khi lại sống được lâu hơn.
Vậy nên khi thánh thượng giáng tội, ta không hề tìm cách cứu vãn. Như vậy cũng tốt, ít nhất, ta và tỷ tỷ đều có thể sống sót.
Nhưng chuyện của nàng ấy lại liên lụy đến Thẩm Chi Hạo.
Ta bước chân vào giáo phường ty vì cảm giác áy náy.
Thẩm Chi Hạo là người chính trực, liêm khiết, chỉ là quá mức cứng nhắc, nên khó tránh khỏi bị kẻ khác ghen ghét. Vì đấu đá chốn hậu cung, có kẻ nhân cơ hội kéo ông ấy xuống nước, bịa ra tội danh cho ông ấy. Sau đó, vô số kẻ hùa theo, khiến ông ấy từ quan tam phẩm rơi xuống thành tù nhân.
Ta âm thầm thu xếp mọi chuyện cho ông ấy, cũng an bài thỏa đáng tất cả nữ quyến của Thẩm gia bị bán làm nô. Duy chỉ có hai tiểu thư Thẩm gia trong giáo phường ty là bị nhiều người để mắt tới, ta chỉ có thể chọn một.
Bất kể là ai đi theo ta cũng được, ta sẽ che chở nàng suốt quãng đời còn lại, cho đến khi nàng muốn rời đi.
Khi ta đến, đại tiểu thư Thẩm gia dường như không muốn đi theo ta, nàng ta đẩy Thẩm Dung về phía ta, ta liền dẫn nàng đi.
Hôm đó, khi rời khỏi giáo phường ty, Thẩm Dung theo sau ta từ xa. Ta cứ ngỡ nàng sẽ khóc lóc, sẽ hoảng loạn, nhưng không, nàng đi rất bình tĩnh, luôn giữ phong thái đoan trang, như thể đã tính toán cẩn thận cho tương lai của chính mình.