Nàng rất bướng bỉnh, ngay ngày đầu tiên vào phủ đã đánh nhau với người khác. Một chọi bảy, còn khá dữ dội nữa. Điều này khiến ta nhớ đến tỷ tỷ, từ nhỏ nàng ấy đã như thế, dù tiến cung rồi cũng vậy, động một chút là ra tay.
Vậy nên ta phạt Thẩm Dung, để nàng ghi nhớ rằng động thủ không phải là cách đáng để khen ngợi.
Ta cứ tưởng sau bài học đó nàng sẽ ngoan ngoãn hơn, không ngờ nàng lại cải nam trang đi tìm Lư tiên sinh.
Vừa nhìn thấy nàng, ta đã biết ngay đó là Thẩm Dung.
Vậy mà nàng còn ra vẻ thần bí, báo cho ta một cái tên nam nhân.
Nhưng phải nói kỹ thuật đánh cờ nàng đánh rất khá, còn nấu ăn cũng rất ngon.
Khi ta vạch trần thân phận của Thẩm Dung, ánh mắt nàng ngỡ ngàng, ta bất giác nhớ đến vẻ mặt bình thản giả vờ trấn định hôm đầu tiên, đối lập như vậy, thực sự khiến ta thấy buồn cười.
Ta nói với nàng đừng phí tâm tư trên người ta, ta không muốn thành thân, cũng không muốn liên lụy đến bất kỳ ai.
Ngay cả sinh tử của chính mình ta cũng không thể khống chế, thì làm sao có thể cưới vợ sinh con, khiến họ chịu khổ cùng ta?
Nhưng nàng vẫn kiên trì, mỗi ngày đều mang canh đến cho ta, còn cùng ta ước định hai năm. Ta không bận tâm, nàng muốn ở lại thì cứ ở lại. Hơn nữa, canh nàng nấu thực sự rất ngon.
Chỉ là kỳ lạ thay, sau ngày hôm đó, nàng như thể đã đạt được mục đích, không còn đưa canh đến nữa.
Ta cũng không tiện hỏi, nên chỉ đành đi qua đi lại trước viện của nàng mấy lần, nhưng dường như nàng chẳng hề để ý.
Thôi vậy, không có canh uống thì cũng không đến mức c.h.ế.t đói.
Nhưng đến tối, nàng lại đến, vẫn cười rạng rỡ nịnh nọt ta như mấy ngày trước.
Ta có chút tức giận, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, bỗng nhiên chẳng giận nổi.
Thôi đi, so đo với nàng làm gì.
Vương phu nhân gửi thiệp mời, trước đây ta luôn từ chối, nhưng lần này, chẳng biết vì sao, ta rất muốn để nàng đi.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Nàng là Nhị tiểu thư Thẩm gia, xuất thân thư hương môn đệ, chỉ vì bị kẻ khác hãm hại mới thành ra thế này. Vậy nên ta muốn để nàng xuất hiện trước mặt mọi người, để bọn họ thấy rằng, dù từng là kẻ tù tội, nàng vẫn có thể sống rất tốt.
Nhưng nàng dường như chẳng bận tâm, chỉ một lòng trò chuyện với Dương phu nhân. Sau này ta mới biết, tất cả là vì ta.
Nàng nói nàng thích gà lôi, muốn ta mang một con về cho nàng. Hôm đó không biết vì sao, ta săn được vô số con mồi, duy chỉ không tìm thấy gà lôi. Cuối cùng vẫn phải dùng hai con nai để đổi lấy một con gà sống.
Ta xách con gà lôi về, lòng hớn hở như một thiếu niên trẻ tuổi, chỉ mong được thấy vẻ mặt của nàng.
Nàng đắc ý lắm, cứ như thể đã chọn lại con đường đời của mình, lần này nhất định sẽ được phong cáo mệnh, danh chấn thiên hạ, không giống như kiếp trước.
"Cưới hắn."
Nàng chỉ vào con gà lôi, hết lời tán dương, rồi quay sang bảo Lưu Vũ đem gà đi hầm.
Từ đó về sau, mỗi lần nàng nói thích ta, khen ta, ta đều nhớ đến con gà ấy.
Sau khi ta được phục chức, nàng nấu một bàn đầy món ăn, trông còn vui mừng hơn cả ta, lại còn hớn hở nói rằng ta là Tướng quân của nhà nàng.
Tướng quân của nhà nàng.
Hôm ấy ta uống say, sáng hôm sau liền lặng lẽ bảo Lưu Vũ chuẩn bị hôn lễ.
Rồi Đới Tư Đồ xuất hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn ta và nàng rất hợp nhau, nụ cười trên gương mặt nàng khi ở bên hắn ta còn nhiều hơn cả khi ở bên ta.
Ta nhìn Đới Tư Đồ không thuận mắt.
Nàng thậm chí còn đề nghị dọn ra ngoài. Ta biết, tỷ tỷ bảo nàng chuyển đi chỉ là thuận nước đẩy thuyền, nàng vốn đã muốn rời khỏi nơi này từ lâu rồi.
Chính lúc ấy, ta mới bắt đầu hối hận.
Lẽ ra ta không nên nói những lời kiên quyết như vậy, nào là sẽ không động tâm, nào là sẽ không cưới vợ…
Ta không biết phải mở lời thế nào, ngày đêm bất an, lời đã đến bên môi, nhưng lại chẳng thể thốt ra.
Sau khi nàng đi Giang Nam, người ta phái đi bảo vệ nàng vẫn luôn gửi tin tức về.
Nàng rong chơi khắp nơi rất vui vẻ.
Ta muốn đi gặp nàng, nhưng biết nàng vui vẻ như vậy, ta lại thấy mình không nên ích kỷ.
Đời người con gái vốn dĩ đã đầy khổ đau, có được cơ hội này, có những trải nghiệm như vậy thực sự rất hiếm hoi.
Hôm ấy ta tính toán thời gian, biết nàng đã cập bến, nhưng đợi mãi vẫn không có tin tức nàng trở về. Sau này mới hay, nàng đã mất tích.
Ta tìm kiếm khắp nơi, lật tung cả trong lẫn ngoài kinh thành, cuối cùng có người báo tin, phát hiện tung tích của họ ở cố trạch Thẩm gia.
May mắn là nàng vẫn bình an.
Nhưng Thẩm Thanh cứ nhắc mãi về chuyện tiền kiếp.
Đêm hôm ấy, sau khi thoát khỏi biển lửa, nàng hấp hối, nói rõ đầu đuôi mọi chuyện với ta.
Nàng bảo rằng, cả hai tỷ muội họ đều có tiền kiếp. Mà ở kiếp trước, người ta dẫn đi chính là Thẩm Thanh, còn Thẩm Dung gả cho Ôn Khánh Hà.
Thẩm Thanh nói, kiếp trước ta thích nàng ta, sủng ái nàng ta.
Ta không tin.
Dù ta chẳng hay biết gì về kiếp trước, nhưng làm sao ta có thể thích nàng ta được?
Thế nhưng, trong lòng vẫn thấy khó chịu.
Vậy nên ta cố ý đến lao ngục một chuyến.
Ôn Khánh Hà nửa sống nửa chết, ngồi thu lu bên tường, nhưng khuôn mặt cũng không đến nỗi quá tệ.
Chỉ là... chính con người này, kiếp trước lại trở thành phu quân của Thẩm Dung.
Hắn ta bị kết án c.h.é.m đầu.
Ta giữ lại mạng cho hắn ta, cũng bảo người cứu Thẩm Thanh.
Chỉ cần ta còn sống, bọn họ đều không được phép chết.