Đêm giao thừa, tất cả hài tử ắt phải dập đầu với Hoàng phi, cùng thức đêm với Hoàng phi.
Mỗi một hài tử thật ra đều có chút sợ hãi mẫu phi.
Nếu như mẫu phi không vui, cả phủ đệ đều không vui, phụ vương cũng không vui.
Hài tử ngây thơ nhất cũng nhạy cảm nhất, đã biết quy tắc sinh tồn, muốn lấy lòng ai mới có thể sống tốt nhất.
Trưởng tử Sở Hi là người thông minh nhất trong đám hài tử, biểu hiện cũng tốt nhất.
Hắn ta lớn lên cũng giống Thất hoàng tử nhất.
Giang Ngọc Loan có hơi chút kiên nhẫn với hắn.
"Mẫu phi lại nhớ ngoại tổ mẫu rồi." Sở Hi thấy mẫu phi nhìn bức tranh xuất thần.
Trên bức tranh có một nữ tử trung niên bái Phật, khuôn mặt từ ái, rất thân thiết.
Nhưng càng đặc biệt hơn chính là còn có bóng lưng của một thiếu nữ.
Thiếu nữ đứng trước Đại Phật, bóng lưng mảnh khảnh xuất trần, có một loại khí chất không nói nên lời.
Sở Hi mở miệng nói: "Nếu không con cưới biểu muội, để biểu muội tới bầu bạn với mẫu phi có được không?"
Giang Ngọc Loan vốn dĩ không phản ứng hắn, nhưng nghe hắn nói như vậy, quay đầu lại, cười mắng: "Chỉ có ngươi tâm tư nhiều, cưới được mỹ nữ, còn biến thành vì muốn lấy lòng ta."
"Chỉ cần mẫu phi thích, con tự nhiên cũng thích." Sở Hi cười nói.
Thất hoàng tử nhìn thê tử giãn mặt, cũng mỉm cười theo nói: "Vậy cực tốt, có người chơi với Loan nhi nhà ta, Loan nhi có thể vui vẻ hơn chút."
Giang Ngọc Loan bị phụ tử hai người chọc cười.
Nỗi nhớ nhạt đi một chút.
"Đi thôi, không phải nói muốn ăn khuya sao? Chúng ta thay y phục ra ngoài!” Giang Ngọc Loan đứng dậy khí thế hừng hực nói.
Đi nhân gian.
……
Ba mươi tháng chạp.
Ngày cuối cùng của một năm.
Ngày mai chính là năm mới rồi.
Vào ngày này, trong Kinh xuất hiện một người mới, khiến ký ức của mọi người nhớ mãi không quên.
Hoàng thượng dựng một vở kịch lớn.
Hắn dựng Lương Chúc thành một ca vũ kịch kiểu lớn.
Người giả trang Chu Anh Đài lên vũ đài liền khiến tất cả mọi người cảm thấy kinh diễm.
Mọi người đều nghĩ là tân sủng Hoàng thượng tìm được ở đâu đó, vừa xinh đẹp lại khí phái.
Mở miệng thanh giọng kia càng khiến người như si như say.
Có người giọng ca chính là như vậy, nàng vừa mở miệng liền có thể áp đảo mọi loại âm thanh.
Đợi Anh Đài nữ cải nam trang đến học đường, lại nhận được một tràng tiếng hít hà.
Không ngờ tới nữ tử mặc nam trang lại càng đẹp hơn.
Sống mái khó phân.
Nữ trang xinh đẹp, nam trang càng kinh diễm.
Giọng ca càng là không ai sánh kịp.
Có lẽ cũng chỉ có Tuệ Vân công chúa năm xưa mới có thể mang lại loại cảm giác này.
Y vừa cất giọng, bốn mùa đều tĩnh.
Kịch lớn kết thúc.
Tất cả mọi người đều nhớ rõ nhân vật diễn vai chính kia.
Kịch lớn hạ màn.
Y mặc hồng y, búi tóc, khoan thai đi đến trước mặt Hoàng thượng.
Giờ khắc này, mọi người đều nhớ rõ y.
Nghiêm công công hồng y tâm phúc mới ở trước mặt Hoàng thượng.
Hoàng thượng đích thân rót rượu, ban thưởng tiên đan, cùng hưởng.
Đuôi mắt y dài dài, quyến rũ lại tự phụ, y như nam như nữ, gần như không có ranh giới rõ ràng.
"Nam hề thần hề, hồn phi đảm tang. Thiên hề địa hề, duy ngã minh minh.” [1]
[1]
[1] Trích trong thơ Ly Tao của Khuất Nguyên, ý khen ngợi nam tử khí khái và suy nghĩ của vận mệnh của chính mình.
Tới tiên giới.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuyết tan rồi.
Không khí ẩm ướt.
Hít một hơi thật sâu, khoang phổi dễ chịu không thôi.
Hôm nay là đêm giao thừa.
Nhà Giang Miên Miên có rất nhiều khách đến.
Nhà nàng nhận được rất nhiều quà.
Có cá đông lạnh, có lê đông lạnh, có cành cây được mài sáng bóng phù hợp cho tiểu bằng hữu chơi, bên trên còn cột dây đỏ.
Đều là quà mà của thôn dân tặng.
Lão thợ săn có tiếng trong thôn gượng gạo lấy hai con cá đông lạnh ra nói: "Hôm nay cũng không biết tại vì sao, không tìm được con súc sinh nào trong núi này, cũng không biết trốn ở đâu, chỉ có thể lội nước mò hai con cá."
Tần Lạc Hà nhiệt tình nhận lấy, cười nói: "Còn không phải sao, thời tiết lạnh như này, ước chừng mấy con súc sinh đó đều trốn hết rồi, Lưu đại ca lợi hại, còn có thể mò được cá."
Nhận cá đông lạnh, Tần Lạc Hà còn đáp lễ lại, tặng một bao quả ngọt, chính là cho thêm đường vào bột mì, nặn thành cục bột nhỏ, chiên lên, ăn ngon để lâu.
So với cá đông lạnh, quả ngọt này cầm ra rất có thể diện, dù sao cũng là thứ dùng đường và bột mì làm ra.
Thôn dân đến tặng quà đều nhận được quà đáp lễ.
Đi về đều nhịn không được khen ngợi: "Tần tẩu tử là người đôn hậu hiếm thấy."
Người đến cửa tặng đồ đều sẽ nhìn thấy Giang Du đang nấu đồ ăn, lại khen Du Tỷ Nhi chăm chỉ trù nghệ giỏi.
Giang Trường Thiên và Giang Phong đang làm mộc.
Hắc Tháp ở bên cạnh giúp một tay.
Bởi vì Giang Miên Miên biết đi rồi, nhìn thấy nàng mỗi ngày đều kéo lông con ngựa trắng nhỏ, có lẽ là rất muốn cưỡi ngựa.
Giang Trường Thiên chuẩn bị làm một con ngựa gỗ nhỏ cho khuê nữ.
Giang Trường Thiên không giỏi nghề mộc, con ngựa gỗ này vẫn là nhờ tiền Huyện lão gia tham khảo thiết kế ra.
Nói đến tiền Huyện thái gia này không hổ là học tử hàng đầu thi từ khoa cử ra.
Giang Trường Thiên nói yêu cầu, muốn một con ngựa gỗ để khuê nữ có thể ngồi lên trên, có thể lắc lư, không bị ngã.
Tiền Huyện thái gia thế mà lại thiết kế ra được.
Bản vẽ vẽ ba ngay ba đêm, không ngủ không nghỉ mới thiết kế ra được, tóc cũng ít đi một chút.
Ông ta chủ yếu là sợ hãi, bởi vì bây giờ ông ta vẫn đang sống trong căn phòng phía sau huyện nha, ông ta muốn dọn ra ngoài, Giang đại nhân không cho phép.
Nhưng trong khoảng thời gian này nhìn chuyện Giang đại nhân làm, nghĩ một chút lại rụng một sợi tóc, nghĩ một chút lại rụng một sợi tóc, gần đây số tóc rụng của ông ta nhiều hơn cả nửa đời trước.
Ngày đầu tiên Giang đại nhân đi làm liền treo một bức tranh chữ ở phòng làm việc của phủ nha.
Ngô nhật tam tỉnh ngô thân [1] .
[1]
[1] Tam tỉnh trong luận ngữ chỉ tự xét mình, ý chỉ mỗi ngày ta tự xét mình ba điều.
Tiền Huyện lão gia còn cảm thấy Giang lão nhị này không hổ xuất thân từ Giang gia, mặc dù không thi cử nhưng quả thật là có luận điệu của văn nhân.
Nhưng khi nhìn thấy toàn bộ nội dung của bức tranh chữ này, chân ông ta không kiềm chế được mà co rút.
"Ngô nhật tam tỉnh ngô thân.
Ngô có phải đã quá khách khí rồi không.
Ngô có phải đã quá cho hắn mặt mũi rồi không.
Ngô có phải nên động tay rồi không.”
Mỗi ngày nhìn thấy bức tranh chữ này, tiền Huyện lão gia đều đang tự xét lại, chính mình hôm nay có chỗ nào làm không đúng, không đủ tốt, không hoàn thiện hay không, chỗ nào còn cần bổ sung, chỗ nào còn cần cải tiến, chỗ nào có thể làm tốt hơn.
Tiếp theo động tác của Giang Trường Thiên càng khiến tiền Huyện lão gia trợn mắt há mồm.
Phản tặc Mộc đại nhân muốn hai phần ba gia tài của mọi người, Giang Trường Thiên lần lần lượt lượt phái người đưa những thứ đáng giá tiền này đến đại bản doanh của phản tặc.
Hắn ghi chép cẩn thận, vô cùng tỉ mỉ, mỗi một thứ là của nhà ai, giá tiền thế nào, liếc qua liền hiểu.
TBC
Tiếp đó hắn thế mà lại mở lớn miệng hổ cũng muốn hai phần ba.
Đám thị vệ mà Mộc tiên sinh để lại cũng có nhãn tuyến, cảm thấy vị Giang tiên sinh này là một người hám tài.
Đối xử với những đại hộ kia không chút khách khí.
Hơn nữa bịa mọi lý do, vì muốn lấy tiền, còn gán từng tội từng tội một cho bọn họ.
Khiến những nhà đại hộ kia tự tố giác việc sai của đối phương, khiến bách tính có oan được minh oan, có thù được báo thù.
Những đại hộ bây giờ ở huyện Minh kia, kêu khổ thấu trời, kêu trời trời không linh, kêu đất đất không ứng.
Ngược lại, bách tính lại vỗ tay rầm rầm kêu hay.
Còn gọi Giang Trường Thiên là Giang Thanh Thiên.
Hắn thật sự có một tay kiếm tiền, hơn nữa không dẫn đến rối loạn, vừa kiếm được tiền, lại được lòng dân.
Đối với Chủ công cũng là mang đầy chân thành, mỗi một địa phương giao đồ lên, cũng chỉ có bên huyện Minh này là thỏa đáng thực dụng nhất, rõ ràng từng mục.