Mặc dù Tí Lục chưa từng gặp Giang Trường Thiên, nhưng khi nhìn thấy những đồ vật và sổ sách kế toán được gửi tới này, vẫn có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Giang Trường Thiên thật ra cũng không làm chuyện gì đặc biệt, hắn chỉ dùng cách ghi chép dược liệu trước đó, áp dụng lên các sổ sách gửi cho người cầm đầu phản tặc.
Hôm nay là đêm giao thừa.
Hắn về nhà từ sớm.
Trên đường đi bách tính tặng không ít quà.
Trong nhà cũng chất đống rất nhiều quà.
Nhìn thấy Giang tiên sinh lại đang tự tay làm mộc, hương dân liền cảm thấy hắn tốt, mặc dù vào trong huyện làm lão gia rồi, cũng vẫn cùng một phe với bọn họ.
Nghe nói cũng thăm hỏi được thân phận của Giang tiên sinh rồi, mặc dù không phải do chính Giang lão phu nhân sinh, nhưng cũng là con cháu của Giang gia, là Giang đại nhân đã mất thương xót côi nhi trong tộc, mang về nhà nuôi, lại không nghĩ tới chọc cho Giang lão phu nhân không thích, cho nên vẫn luôn hành hạ hắn.
Tin tức này là tiền Huyện lão gia nói ra, hẳn là không sai, ông ta là một đại lão gia như vậy, chắc chắc không nói nhảm.
Giang tiên sinh đáng thương cũng là hài tử nhà người ta, lại phải chịu kiếp nạn này, những thủ đoạn g.i.ế.c người không thấy m.á.u của những nhà đại hộ kia, nhiều vô cùng.
Cho dù là bách tính trong huyện, hay là hương dân đến tặng quà, đều cảm thấy Giang tiên này quá đáng thương.
Một người tốt như vậy, lớn lên đẹp, cách làm người cũng tốt, tâm địa vô cùng thiện lương, lên quan liền minh oan cho bách tính, không tiếc đắc tội những đại hộ kia, vậy mà từ nhỏ đã chịu nhiều khổ như vậy.
Bây giờ trong huyện người có danh tiếng xếp hàng kém nhất chính là Giang lão phu nhân.
Cùng với tú bà ở Lệ Xuân viện bức lương vi xướng [2] còn có đãng phụ có tư tình với thương gia khi ở chung một chỗ liền nhốt nhi tử vào phòng củi, được xếp cùng nhau trở thành tam đại ác phụ.
[2]
[2] ép cô nương nhà lành làm kỹ nữ
Giang lão phu nhân hẳn là vẫn chưa biết, gần đây bọn họ đóng cửa, ngoại trừ ăn uống cần thiết ra, đều không được phép ra ngoài.
……
Giang Miên Miên ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ đầy mong đợi nhìn cha a huynh còn có Hắc Tháp thúc thúc cùng làm ngựa gỗ cho nàng.
Nàng chỉ là nhắc tới ngựa gỗ một câu, không nghĩ tới cha lại nhớ kỹ, còn vẽ tranh thiết kế cho nàng, quá lợi hại.
Giang Miên Miên ngồi trên một ghế đẩu nhỏ, bên cạnh là Tí thiếu chủ.
Tí thiếu chủ đang như đi vào cõi thần tiên.
Cậu bé nghĩ cha nhận được quà của mình hẳn là rất nhanh liền đến đón cậu bé.
Cậu bé bắt đầu muốn quay về.
Ban đầu cậu bé muốn ở lại, là vì không muốn nghe tiên sinh cằn nhằn, còn phát hiện ra nhà Giang rùa nhỏ hình như rất thú vị.
Cậu bé muốn a nương của Giang rùa nhỏ làm hộ sĩ của mình, không thành công.
Quan sát hai ngày, phát hiện sau này cũng sẽ không thành công, cậu bé liền bỏ cuộc.
Nhưng xem ra Giang rùa nhỏ không bỏ cuộc.
Giang rùa nhỏ dường như rất thích cậu bé, đi đến chỗ nào đều kéo theo cậu bé.
Cậu bé ngồi đó có chút do dự, không biết đợi đến lúc cha đến đón mình đi, Giang rùa nhỏ có khóc không.
Nàng quá bám cậu bé, đến chỗ nào cũng phải kéo cậu bé theo.
Ăn cơm bữa nào cũng chia rau xanh thơm ngon cho cậu bé cùng ăn.
Nàng còn bám cậu bé hơn cả rùa thọ mà cậu bé nuôi.
Giang Miên Miên không biết tiểu thí hài suy nghĩ nhiều như vậy, nàng kéo theo cậu bé là bởi vì a nương nói cậu bé đáng thương, không có nương, cha cũng không quan tâm cậu bé, bảo nàng thường xuyên chơi cùng.
Nàng là một tiểu hài nhi có thể làm cái gì, dù sao cũng là chuyện thuận tay, nàng làm cái gì, kéo theo cậu bé cũng làm cái đó là được.
Giang Miên Miên kéo Tí thiếu chủ cùng đợi cha làm ngựa gỗ cho nàng.
Thấy Tí thiếu chủ lại ngẩn người, nàng dùng thanh âm non nớt nói: "Đợi làm xong, cho ngươi mượn cưỡi một chút."
Tí thiếu chủ nghĩ mình lớn như vậy ngồi trên ngựa gỗ lắc lư, cơn ớn lạnh lướt qua, lắc đầu từ chối: "Không chơi."
Giang Miên Miên không khó chịu, xe bập bênh ở cửa siêu thị, tất cả tiểu hài tử sáu tuổi đều không thể từ chối, hừ hừ.
Một canh giờ sau, Tí thiếu chủ mặt không biểu cảm ngồi trên ngựa gỗ cùng với Giang rùa nhỏ, ngựa gỗ lắc lư trước sau.
Thân thể cậu bé cũng lắc lư theo.
Cậu bé còn tưởng mình đã từng cưỡi ngựa thật, con ngựa gỗ này quá ngu xuẩn.
Nhưng cọng hành hoa nhỏ trên đầu Giang rùa nhỏ quẹt vào mặt cậu bé ngứa ngứa.
Cậu bé ôm Giang rùa nhỏ, nghe nàng cười ha ha ha.
Nhìn đèn lồng đong đưa ở cửa.
Qua năm mới rồi.
…
Màn đêm buông xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gió lạnh thổi vù vù.
TBC
Nhưng cũng không át được tiếng cười đùa của hài đồng.
Hôm nay, cho dù làm như thế nào, cha nương cũng đều sẽ tạm thời nhớ trận đánh này đến năm sau lại nói.
Không có tiếng khóc.
Chỉ có tiếng cười suồng sã.
Có hơi ồn, nhưng rất náo nhiệt.
Cả nhà Giang Miên Miên cũng bắt đầu ăn bữa cơm tất niên.
Rất thịnh soạn.
Một bữa ăn xong còn có thức ăn thừa.
Báo hiệu mỗi năm đều có dư.
Ăn cơm xong, mọi người tắm gội thay y phục.
Hôm nay đến cả Hắc Tháp cũng được phân một bộ y phục mới.
Hắn có chút ngoài ý muốn.
Vóc người hắn cao lớn thô tráng, rất phí vải.
Lại không nghĩ tới hắn sống ở nhà Giang tiên sinh cùng Thiếu chủ, lại cũng được nhận một bộ y phục mới, giày mới.
Hắc Tháp không giỏi nói chuyện, thật ra là một tiểu tử nội tâm phong phú.
Chỉ là lớn lên thô tráng hung ác, mở miệng người khác sẽ sợ hắn, dần dà hắn cũng không dễ dàng mở miệng.
Ôm y phục mới, giày mới, cũng không nỡ thay.
Mãi cho đến khi Tần đại nương mắng hắn một câu: "Mau đi, đừng có lề mà lề mề nữa."
Hắn ngoan ngoãn đi thay đồ.
Giang Miên Miên cho rằng nàng và Tí thiếu chủ mặc áo hoa, chẳng khác nào cùng nhau quê chết.
Không nghĩ tới trong nhà đúng thật là giàu rồi.
Không phải chuẩn bị một bộ y phục mới cho nàng, mà là hai bộ.
Cũng chuẩn bị hai bộ cho Tí thiếu chủ.
Khi nàng và Tí thiếu chủ đều bị a nương tóm vào phòng tắm rửa thay y phục.
Giang Miên Miên cảm thấy thẹn đến muốn nổ tung.
Mà Tí thiếu chủ trực tiếp nổ tung.
Cậu bé muốn Tần đại nương làm hộ vệ của cậu bé, không phải làm nương của cậu bé.
Tần đại nương đặt một cái chậu lớn, tắm rửa cho cậu bé.
Hai ba lượt liền lột sạch cậu bé.
Giang rùa nhỏ càng thảm hơn, cũng bị lột sạch.
Giang rùa nhỏ còn khóc gào: "Con không gội đầu, không gội đầu, cha cứu mạng!"
Giang Miên Miên thật sự không muốn gội đầu, ở đây không có dầu gội, cỏ gội đầu kia, mùi hôi hôi, mỗi lần gội xong nàng đều cảm thấy trên đầu có một con bọ xít nhỏ đang ngồi xổm.
Tần Lạc Hà đã từng nuôi lớn hai oa nhi.
Bây giờ nàng ấy mạnh như trâu, đối xử với hai tiểu thí hài, nhẹ nhàng thoải mái.
Hắc Tháp thay y phục ở bên cạnh nghe được tiếng hài đồng khóc, động tác nhanh nhẹn hơn một chút.
Chẳng qua lập tức lại nghĩ tới cái gì đó, hắn lại thả chậm tốc độ.
Giang Trường Thiên đang đun nước trong bếp, nghe tiếng khóc của tiểu nữ nhi từ phòng bên cạnh truyền đến, không nhịn được bật cười.
Tiểu nữ nhi quá mức trưởng thành, mỗi một lần nghe thấy nàng khóc nháo, cảm giác đầu tiên chính là thấy thú vị.
Giang Phong cũng nghe thấy tiếng khóc của muội muội, hắn lại cảm thấy nóng lòng không thôi, lảng vảng trước cửa nói: "Nếu không để con tắm rửa giúp."
Hắn không thể chịu nổi tiếng muội muội khóc nhất, một tiếng cũng không được.
Giang Du nói: "Huynh đừng qua thêm phiền, muội muội rất khó trị, một mình a nương là được rồi, chúng ta lại đi vào, càng không trị được, tới đây giúp muội rửa bát đi."
Giang Miên Miên vừa khóc vừa bị a nương ấn đầu gội, thân thể cũng được lau một lần.
Nhìn Tí thiếu chủ đang ngâm mình trong thùng gỗ ở bên cạnh ngoan ngoãn tự tắm.
Vừa gội còn vừa nghe Tần đại nương nói: "Con xem Trùng ca ca của con ngoan ngoãn cỡ nào, tự mình tắm, con đừng khóc nữa, xong ngay lập tức."
Giang Miên Miên tức giận, có đôi khi tiếng khóc ở trước mặt a nương không có tác dụng gì.
Chẳng qua khi khóc đến mức đôi mắt đẫm lệ quay đầu nhìn thấy tiểu thí hài trần truồng ngồi trong chậu tự mình tắm rửa, nàng lại không nhịn được mà bật cười.
Cuối cùng bị a nương kỳ rửa xong, tắm sạch sẽ, từ đầu đến chân đều đổi sang y phục mới.
Màu đỏ thẫm.