Người nhà đều cho rằng Miên Miên vẫn còn là hài nhi, cho nên muốn ngủ trưa, cũng không thấy kỳ lạ.
Nhưng buổi trưa hôm nay, Tí thiếu chủ cũng đi ngủ.
Giang Miên Miên ngủ một canh giờ rồi dậy.
Ngủ đủ rồi.
Thức dậy tinh thần hăng hái.
Tinh lực của tiểu hài tử rất dồi dào, cần phải trút ra ngoài.
Chủ yếu cũng là chuyện tiểu hài tử có thể làm quá ít.
Không gì ngoài lăn lê bò lết.
Khi còn nhỏ lăn lê bò lết trên đất, lớn lên lăn lê bò lết trong xã hội!
Buổi trưa mưa đã nhỏ hơn, bây giờ lại hạ cơn mưa, vẫn không thể ra viện tử chơi.
Hai ngày qua Giang Tiểu Thụ dường như đã bước vào trạng thái ngủ đông đến muộn, lười biếng không muốn nhúc nhích, nàng chỉ có thể tự mình tìm niềm vui.
Tìm cha và a huynh sẽ vui vẻ sờ đầu nàng.
A tỷ dường như đang thì thầm nói nhỏ gì đó với a nương.
Giang Miên Miên chuẩn bị đi tìm khách chơi.
Dù sao tuổi của khách càng gần nàng hơn.
Tất nhiên còn có một mặt khác, nàng còn có một chút ý tưởng vị lợi.
Cha đến cậy nhờ vào cha của người ta, nói về mặt lý luận, cậu bé chính là nhi tử của lãnh đạo, ở trong nhà, nàng có thể phụ trách phương diện lấy lòng một chút.
Dù sao nàng ngoại trừ ăn ra, cái gì cũng không làm, cống hiến một chút công sức xã giao mỏng mảnh.
Đợi nàng lớn lên nói không chừng lại sợ xã hội, cái gì cũng không dám làm.
Nhân lúc còn là tiểu hài tử, mất mặt cũng không đáng là gì.
Giang Miên Miên xách áo khoác nhỏ lảo đảo đi tới trước mặt nam tử cực kỳ cao lớn, ngẩng đầu nhìn hắn, âm thanh non nớt nói: "Hắc Tháp thúc thúc, cháu tìm Tiểu Trùng ca ca chơi."
Giọng nói non nớt của nàng là vô địch, vừa ngượng nghịu lại dễ nghe.
Giang Miên Miên cảm thấy sẽ không có ai từ chối một tiểu dễ thương như này.
Quả nhiên Hắc Tháp canh giữ không để một con ruồi nào tiến vào phòng của Thiếu chủ, nhưng nghiêng thân thể sang một bên, để cho tiểu hài nhi đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng cũng không lạnh, để hai thùng lửa, chính là cho than vào trong nồi gốm, ngoài nồi gốm lại đan bằng tre, có thể xách mang đi.
Bởi vì là nhà gỗ đất, tường đất kết hợp với gỗ, cũng không cần lo lắng bị hun khói đến chết.
Đây là phòng tiếp khách, Thiếu chủ đến tá túc, liền sửa thành phòng ở của cậu bé.
Giang Miên Miên đi vào, tiểu thí hài thế mà vẫn còn đang ngủ.
Cuộn thành một đoàn.
Nàng thấy cậu bé đang ngủ, cảm thấy không nên làm phiền cậu bé, đang cất bước nhỏ chuẩn bị ra ngoài.
Kết quả là nghe thấy một tiếng gọi: "Cha."
TBC
Đôi chân ngắn nhỏ của Giang Miên Miên dừng lại.
Không hiểu sao lại có chút đồng tình.
Hài nhi bình thường đều sẽ vô thức gọi cha gọi nương, nhưng Tí Tiểu Trùng sinh ra thậm chí còn chưa từng gọi một tiếng nương.
Nàng quay đầu nhìn thấy đối phương hình như tỉnh rồi.
Hay gặp mơ thấy ác mộng?
Giang Miên Miên tò mò quay lại đi đến bên người cậu bé.
Liền thấy Tí Tiểu Trùng cau chặt mày, sắc mặt trắng bệch, giống như không quá bình thường.
Nàng khẽ gọi một câu: "Trùng ca ca?"
Không ai trả lời, không có động tĩnh.
Nàng lại gọi một câu: "Trùng ca ca?"
Vẫn không có động tĩnh.
"Tí Tiểu Trùng?"
Đôi mắt đột nhiên mở ra, tối đen không thấy một chút ánh sáng.
Đen như mực.
Doạ Giang Miên Miên sợ hãi.
Người lòng trắng mắt nhiều thỉnh thoảng nhìn vào có chút dọa người, nhưng không có lòng trắng, cũng rất dọa người.
Đây là tỉnh rồi hay vẫn chưa tỉnh.
Giang Miên Miên lại gọi một câu: "Trùng ca ca?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tí Tòng Hoành khôi phục lại ý thức.
Nhìn thấy người trước mặt, hành hoa trên đầu xiêu vẹo, cậu bé muốn chỉnh thẳng lại giúp nàng, lại cảm thấy dường như không còn sức lực gì để đứng dậy.
Cậu bé mở miệng nói: "Ngươi có thể trèo lên không?"
Giang Miên Miên gật đầu.
Mặc dù nàng còn nhỏ, nhưng trèo lên giường không làm khó được nàng.
Nàng chống hai cánh tay lên mép giường, dùng sức đưa một chân lên, sau đó bịch một tiếng trơn tuột ngã lăn ra đất.
Nàng không khóc, lần nữa đứng dậy tiếp tục trèo lên.
Sau những lần không ngừng nỗ lực, cuối cùng phịch một tiếng, thành công trèo lên giường.
Thành công quật chính mình ngã xuống giường.
Giang Miên Miên bò đến trước mặt Tí thiếu chủ, sau đó Tí thiếu chủ vươn tay kéo tóc nàng.
Giang Miên Miên:...
Quên đi, nhìn cậu bé đổ mồ hôi đầy người, hẳn là gặp ác mộng.
"Trùng ca ca mơ thấy cha sao?"
Tí Tòng Hoành lắc đầu.
Không.
Cậu bé mở mắt liền quên đi giấc mơ của mình.
Căn phòng không sáng, ánh sáng lờ mờ, bởi vì bên ngoài trời ảm đạm.
Cậu bé nhìn chằm chằm oa nhi trước mặt, nàng nghiêm túc ngồi trước mặt cậu bé, giống như một vị tiểu Bồ Tát, còn khoanh chân nhỏ, tò mò nhìn chính mình, giờ khắc này, cậu bé thế mà lại quên ghét bỏ người nàng bẩn thỉu.
Cậu bé nhẹ nhàng véo mặt nàng.
Thấy nàng mở to mắt mê mang nhìn chằm chằm chính mình.
Cậu bé mở miệng nói: "Véo ngươi ngươi cũng không hiểu, dù sao sau này ngươi chắc chắn không nhớ được, tiểu hài tử mới bây lớn sẽ không ghi nhớ chuyện. Người lớn đều nói như vậy."
Giang Miên Miên không chút khách khí duỗi tay ra véo lại.
Dù sao tiểu hài tử không cần chịu trách nhiệm.
Nàng là ngoại lệ, nàng ghi nhớ, nhớ cả đời, hừ hừ.
Tí Tòng Hoành bị bàn tay của tiểu hài nhi nhẹ nhàng véo mặt, nhưng cảm thấy có hơi đau mở miệng nói: "Người lớn có đôi khi sẽ nói sai, bởi vì ta nhớ, ta nhớ chuyện khi ta còn nhỏ, ta nhớ a nương sinh ta xong liền chảy rất nhiều máu, vật lộn cả đêm, c.h.ế.t không nhắm mắt. Ta nhớ ta sẽ không khóc cũng sẽ không cười, cha vì ta tìm thần y giỏi nhất thiên hạ. Thần y nói ta có tật não, trong não ta mọc ra một thứ, không sống hơn mười tuổi, năm nay ta sáu tuổi rồi, ta còn có thể sống thêm bốn năm nữa."
"Cha nhận nuôi rất nhiều nghĩa tử, tìm rất nhiều huynh trưởng cho ta. Cha nuôi rùa Trường Thọ cho ta. Cha muốn tạo phản, bởi vì thần y kia nói, trong Hoàng cung có lẽ có thuốc cứu được mạng của ta."
Giang Miên Miên ngơ người.
Nàng ngồi trước mặt tiểu thí hài.
Lúc ban đầu cậu bé nói cậu bé nhớ, nàng cho rằng gặp được đồng hương rồi.
Kết quả là cậu bé thế mà lại nói cậu bé nhớ dáng vẻ khi c.h.ế.t của mẫu thân, nhớ cha cậu bé mời thần y kết luận cậu bé không sống hơn mười tuổi.
Đây là cuộc đời tuyệt vọng như thế nào?
Nếu như sớm biết kết cục bi thảm như vậy, vậy nên làm như thế nào?
Không đúng.
Nàng vừa véo mặt cậu bé cảm thấy quá nóng.
Giang Miên Miên lại đưa tay ra sờ trán cậu bé.
"Nóng!"
Sẽ không phải là phát sốt nói lảm nhảm đi.
Chẳng trách nàng cảm thấy rất ấm, đây là sắp sốt đến hồ đồ rồi.
Giang Miên Miên bò đến đầu giường, cầm lấy một cái chén lên nhìn còn nửa chén nước, thêm linh tuyền vào trong, lắc lư lảo đảo cầm qua.
Quả nhiên thấy Tí Tiểu Trùng vừa nãy còn lảm nhảm nói chuyện không ngừng nghỉ giờ lại nhắm mắt.
Nàng đưa nước đến miệng cậu bé, đưa tay ra bóp miệng cậu bé, giống như a nương đút cháo cho nàng ăn, đổ nước vào trong miệng Tí Tiểu Trùng.
Sau đó kéo cổ họng khóc lóc gọi: "A nương, cha!"
Tí Tòng Hoành cảm nhận được chính mình được đút nước.
Mở mắt ra, nhìn thấy Giang rùa nhỏ đang ngồi khóc gào trước mặt.
Lại không nhịn được mà bật cười.
Cuộc sống thực sự rất tốt, cho dù cậu bé biết chính mình khi nào sẽ chết, nhưng nhìn cha dã tâm phừng phừng muốn tạo phản, mỗi ngày phấn đấu, rất tốt. Nhìn các huynh trưởng lục đục với nhau, lộ ra dáng vẻ vô cùng thương yêu với cậu bé, cũng rất tốt. Nhìn Mộc tiên sinh không ngại phiền hà giảng giải đạo lý với cậu bé, rất tốt. Nhìn Giang rùa nhỏ gào khóc, cũng rất tốt.
Cuộc đời của cậu bé, rất ngắn.
Nếu như không ôm đầy hy vọng, vậy phải ôm đầy thứ gì chứ?
Phải ôm đầy hy vọng, bởi vì phong cảnh trên đường không giống nhau, người trên đường cũng không giống nhau.
Cậu bé ngất đi, trước khi ngất đi cậu bé nghĩ, chân Giang rùa nhỏ giẫm lên tay của mình rồi.