Tí thiếu chủ nhìn màn mưa, biểu cảm dần dần trở nên cô đơn.
Giang Du nhìn thấy cha và Tí thiếu chủ đứng cùng một chỗ, đều rất nghiêm túc, giống như có lời muốn nói, nàng ấy chu đáo ôm muội muội đi.
"Đi thôi, đi nấu cơm với tỷ tỷ, ngày đầu tiên của năm mới, a tỷ thể hiện trù nghệ cho mọi người xem, bảo đảm tất cả mọi người đều cảm thấy ăn ngon." Giang Du lời thề son sắt nói.
Giang Miên Miên nhìn a tỷ một tay ôm mình, một tay xách một túi nấm khô...
A tỷ này là định tiễn tất cả mọi người đi vào ngày đầu tiên của năm mới sao?
Trong phòng bếp, Giang Du thân mật đẩy a nương đi.
"A nương hôm nay là năm mới, nương nghỉ ngơi cho khoẻ, để con nấu."
Tần Lạc Hà muốn ôm tiểu khuê nữ đi.
Kết quả tiểu khuê nữ cũng mở miệng nói: "Miên Miên ở cùng a tỷ, cùng nhau nấu."
TBC
Nàng lo lắng cả nhà nằm thẳng cẳng, vẫn phải giám sát a tỷ một chút.
Giang Du làm việc rất nhanh nhẹn, cắt rau hay gì đó đều rất nhanh.
Giang Miên Miên phát hiện, đồ ăn trong nhà, hoặc là nấu thập cẩm, nấu trong một nồi, hoặc là hấp.
Chợt phát hiện ra, thế mà lại không có món xào.
Nàng cho rằng một vị xuyên không thần kỳ, hét lên trời một câu, cố lên [2] .
[2]
Khi đó món xào liền ra đời.
[2] Cố lên trong tiếng Trung còn có nghĩa khác là thêm dầu, ý chỉ người xuyên không nói cố lên, người cổ đại lại nghĩ thành cho dầu vào đồ ăn.
Kết quả phát hiện, không có nồi sắt.
Trong nhà không có nồi sắt, không có nồi sắt xào rau chính là không có linh hồn.
Cho nên trước tiên phải tạo ra sắt, sau đó làm thành nồi ~~
Giang Miên Miên nghĩ nghĩ, độ khó khăn quá lớn.
Từ bỏ.
Coi như nàng chưa nói.
Không phải ai ai cũng là sinh viên kỹ thuật, nghĩ lung tung mà thôi.
Trước khi xuyên không bảng tuần hoàn nguyên tố còn phải đọc mất một tuần.
Sau khi xuyên không chỉ dựa vào mỗi thủ công tạo sắt, tạo nồi, tạo tàu thuỷ.
Đợi người khác đến đi, để người biết làm làm trước.
Giang Miên Miên nghĩ nghĩ, liền yên tâm.
Ngoan ngoãn ngồi đó và xem a tỷ nấu cơm.
Cảm thấy hình như a tỷ có thiên phú nấu ăn.
Nấu cơm ra hình ra dạng.
A tỷ phân chia các loại khẩu vị rất rõ ràng.
A nương rắc một nắm gia vị là dựa theo kinh nghiệm, mà a tỷ rắc một nắm gia vị là thật sự có thể nếm ra được sự khác biệt của mùi vị bên trong nó.
Món a nương nấu, chính là ở mức bình thường. Thêm một ít hành dại hay gì đó, liền rất thơm rất dậy mùi.
Cách nấu của a tỷ hình như có hơi chút khác biệt.
Khói trong phòng bếp tràn ngập hương thơm.
Ngoài mái hiên, Giang Trường Thiên và Tí thiếu chủ đứng cùng nhau, chân đều có hơi tê dại, cuối cùng có người mở miệng bắt chuyện trước.
Hôm nay là mùng một, ngày đầu tiên của năm mới.
Giang Trường Thiên nghĩ đến thể chất châm ngôn của tiểu hài tử.
Đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi cảm thấy cha ngươi sẽ thắng sao?"
Tí Tòng Hoành trầm lặng một lát, mở miệng nói: "Không."
Nói xong chính cậu bé cũng sững sờ.
Giang Trường Thiên cũng sững sờ.
Thật ra ban đầu hắn cảm thấy bầu không khí quá gượng gạo.
Lần đầu tiên hắn không có lời gì để nói với người khác.
Như thế trong thâm tâm có thứ gì đó cảnh cáo hắn không được tuỳ tiện mở miệng.
Nhưng hắn đột nhiên mở miệng, thế mà lại nhận được một đáp án như vậy.
Hắc Tháp đứng phía sau cũng sững sờ, hắn nhìn cơn mưa bên ngoài thật lớn, lớn đến mức cả cửa ở đâu cũng không nhìn thấy, một mảnh trắng xóa.
Tí Tòng Hoành nhìn mưa lớn, khoảnh khắc vừa rồi kia, cậu bé nhìn thấy rất nhiều người chết.
Cha cũng đã chết.
Cũng là mưa to, mưa rất to.
Ánh mắt cha nhìn chằm chằm về phía Kinh Thành.
Hắn không thể quay về, đến chết.
Tí Tòng Hoành đột nhiên cảm thấy rất lạnh.
Đặc biệt lạnh.
Xương đều đang run rẩy.
Cậu bé không nên tùy tiện mở miệng nói chuyện, đặc biệt là hôm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cậu bé ngậm chặt miệng lại.
Có chút hối hận.
Hạt mưa lớn tạt lên mặt cậu bé, cậu bé dường như khóc rồi.
Giang Trường Thiên vỗ vỗ bả vai tiểu hài tử, nếu như Tí Lục tạo phản thất bại, kết quả của kẻ đứng về phe giặc rõ ràng như hắn cũng không tốt hơn là bao.
Nhưng thế đạo này, vừa mới bắt đầu liền không cho hắn cơ hội lựa chọn.
Hắn chỉ muốn cả nhà ăn no mặc ấm mà thôi.
Hắn không nghĩ nhiều như vậy.
"Sẽ có người thắng, đúng không?"
Tay của Giang Trường Thiên đặt trên vai tiểu hài tử.
Hắn thật sự không giỏi đụng chạm với người khác, đặc biệt là người ngoài.
Tí Tòng Hoành im lặng.
Đột nhiên cậu bé ngẩng đầu lên nhìn nam tử bên người.
Thấy đầu hắn để tóc dài, trên người mặc bạch y, trên mặt còn bày ra nụ cười giả tạo với mình.
Trong đầu xuất hiện một nam tử mặc Hoàng bào, cũng mang nụ cười giả tạo như vậy.
Cậu bé ngây người.
Đột nhiên, cậu bé bị một cánh tay lớn nhấc lên, thân thể treo lơ lửng, tất cả hình ảnh biến mất.
Nghe thấy giọng nói mang theo ý trách mắng vang lên bên tai: "Không thể dầm mưa, sẽ bị bệnh, phủi phủi phủi, Tiểu Trùng nhà chúng ta phải yên lành không bệnh, sống lâu trăm tuổi."
Cậu bé bị Tần đại nương nhấc lên.
Tần đại nương kẹp cậu bé vào trong phòng bếp.
Đặt cậu bé ở bên người Giang rùa nhỏ.
Hai người ngồi thành hàng trước đống lửa.
Giang Miên Miên phát hiện tiểu thí hài một lúc không thấy ánh mắt đã đỏ lên, khóc?
Năm mới nhớ người nhà?
Nàng móc túi, lấy một khối mứt đường quả ra, trực tiếp nhét vào miệng cậu bé nói: "Rất ngọt, ngươi ăn đi."
Tí Tòng Hoành không kịp phòng bị liền bị nhét vào miệng, nước mắt cậu bé lập tức trào ra ngoài, Giang rùa nhỏ quá bẩn, tay nàng còn vừa cầm củi trên mặt đất, sau đó mứt đường quả cũng để trực tiếp trong túi nàng, túi nàng còn có kiến nhỏ, o(╥_╥)o.
Mứt đường quả rất ngọt, nhưng cũng rất bẩn !!
Hài nhi Giang Miên Miên lắc đầu, quả nhiên tiểu bằng hữu đều không thể trốn thoát định luật đường ngòn ngọt, một khối đường là xong việc, đừng khóc nữa, sau khi lớn lên sẽ có càng nhiều đường, lúc đó ngươi còn chẳng muốn ăn nữa.
…
Mưa lớn vẫn chưa ngừng.
Đến giờ cơm a huynh liền trở về.
Ôm một túi củ từ nướng.
Mặc áo tơi về, góc y phục mới đều bị ướt.
Giang Phong cười rất thích ý.
Bởi vì mùng một liền có thể kéo đồ về trong nhà, sau này cả năm đều có thể kéo đồ về nhà.
Trước bữa cơm, chia một củ từ nướng cho mọi người trong nhà.
Có hơi giống khoai lang, nhưng hương vị hình như không giống, Giang Miên Miên từng ăn, sẽ có hơi đắng, nhưng nướng lên có mùi thơm, vị đắng cũng không quá nồng.
Mùng một đồ người khác đưa đều phải nhận lấy.
Tí thiếu chủ nhìn vẻ ngoài của củ từ cong cong xéo xó vẹo vọ, mặt của cậu bé cũng cong lại như củ từ.
Sau đó nhìn bàn tay nhỏ của Giang rùa nhỏ tự bóc vỏ củ tử, hai tay lập tức đen xì, nhưng nàng không chút để ý, chỉ muốn ăn một miếng nóng hổi, còn vừa ăn vừa dùng tay lau lau khoé miệng, nhưng bởi vì tay nàng đen thui, cho nên khoé miệng càng lúc càng đen ~~
Giang Miên Miên thấy tiểu thí hài nhìn chằm chằm nàng ăn.
Nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào với cậu bé.
Tí thiếu chủ cũng mỉm cười.
Đúng là bẩn!
Củ từ của cậu bé, Giang Phong lột vỏ giúp, cũng để ở trong cái đĩa nhỏ, đưa thìa đũa cho cậu bé.
Giang Phong cực giỏi nhìn mặt đoán ý, bản năng, liền biết Tí thiếu chủ này thích sạch sẽ, không muốn động tay.
Hắn bóc xong vỏ củ từ cho Tí thiếu chủ, lại cẩn thận lau sạch mặt cho muội muội.
Véo véo mũi nàng.
Sau đó cả nhà cùng nhau ăn cơm.
Toàn bộ thức ăn buổi trưa đều do Giang Du nấu.
Thấy A Thuý xuất giá, Giang Du trầm ổn hơn một chút.
Hôm nay lúc không mở miệng nói chuyện, Giang Miên Miên cũng cảm thấy a tỷ dường như lớn lên trưởng thành trong một đêm, rất có cảm giác của một đại tỷ tỷ.
Ăn cơm trưa xong.
Mưa tạnh dần.
Nhưng càng lạnh hơn.
Mùa đông đổ cơn mưa, lạnh buốt xương.
Giang Miên Miên rất tự giác đi ngủ trưa, tiểu hài tử ngủ nhiều có thể tăng chiều cao.
Chẳng qua người khác không có thói quen ngủ trưa.
Người thời đại này đều không có thói quen ngủ trưa, cũng không có thói quen ăn ba bữa cơm.