Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 116



"Chẳng qua, Ân tiên sinh, bà chắc chắn muốn ở lại đây dạy hai khuê nữ nhà ta sao? Ta xem bà, bà cũng không giống người xuất thân từ tiểu hộ, cuộc sống chắc chắn không tệ, tay bà được chăm sóc rất tốt, ta lo lắng bà không quen.” Tần Lạc Hà có gì nói đó.

Mặc dù nàng ấy là nữ nhân của gia đình, cũng chưa kiến thức qua thế giới, nhưng đầu óc của nàng ấy thông minh, lại chịu ảnh hưởng mưa dầm thấm đất từ phu quân, thật ra rất thông minh.

Ân Bình càng nói chuyện với vị Tần phu nhân này thật ra càng cảm thấy ngạc nhiên.

Tần phu nhân mặc dù ăn mặc giống một thôn phụ bình thường, nói chuyện lại không hề bình thường.

Hy vọng cuộc sống của khuê nữ trôi chảy, bình an đến già, đây thật sự chính là chuyện không hề đơn giản.

Muốn sống cuộc đời trôi chảy, rất khó khăn. Bình an đến già, càng khó hơn.

Tần phu nhân quan sát đến tay của bà ấy, cũng không xem là ngoài ý muốn, nhưng có thể nói là tinh tế, cũng không giống không có kiến thức như vẻ bề ngoài.

Hơn nữa Tần phu nhân nói chuyện cởi mở, làm cho tâm lý người ta cảm thấy thoải mái, đây là một loại khả năng khó có được.

"Nếu như phu nhân không ghét lão phụ tuổi già, lão phụ liền da mặt dày ở lại, lão phụ trước khi đến đây, tiêu tán hết tài sản, bây giờ tất cả chỉ là một bộ y phục để thay, lão phụ không chắc có thể đạt được kỳ vọng của phu nhân hay không, chỉ cố gắng hết sức. Phu nhân gọi ta là tiên sinh thì quá xa cách, từ nay hãy gọi lão phụ là Ân cô, các hài tử gọi lão phụ là cô bà là được."

Tần Lạc Hà lập tức nói: "Cô, sau này cô chính là cô ruột của ta, ta để ở trong lòng, mặc dù không có đại phú đại quý, nhưng chúng ta có miếng ăn, chắc chắn sẽ không để Ân cô người chịu đói, có mặc, cũng sẽ không để Ân cô người chịu lạnh, đợi sau trăm năm, nhà chúng ta đều ném chậu tiễn biệt cô."

Giang Miên Miên ngồi trên thảm cỏ bên ngoài, nghe thấy tiếng cửa sân cọt kẹt mở ra.

Nàng mang dáng vẻ bảo bảo ngoan, ngẩng đầu, nhìn mây trắng.

Giang Du bị doạ giật mình, hoảng loạn nhảy từ trên cây xuống.

"Bịch" một tiếng, nhảy xuống thảm cỏ.

Giang Miên Miên thấy rõ khuôn mặt của nữ tiên sinh tương lai của bọ họ đang giật giật.

Chậc chậc.

Nàng có hơi hả hê khi thấy người khác gặp hoạ.

Vừa cười hả hê khi người gặp hoạ, liền không nhịn được mà chảy nước miếng ra ngoài…

Tiếp đó nhìn thấy khuôn mặt của nữ tiên sinh càng giật giật lợi hại hơn.

Tần Lạc Hà đi ra hào phóng nói: "Mau gọi cô bà. Sau này cô bà dạy các con, các con phải nghe lời."

Giang Du trèo cây cũng không nghe rõ nương mình nói gì, nghe lời của a nương liền vội vàng chào hỏi: "Cháu chào cô bà. Cô bà thật sự là cô bà của cháu sao, cháu còn cho rằng chiều cao của người nương gia a nương đều rất cao lớn."

Ân Cô dáng vẻ hiền từ gật đầu cười khẽ, thầm nghĩ trong lòng, cô nương này nghĩ gì nói đó, ở trước mặt liền có thể đắc tội người khác, mở miệng liền nói bà ấy lùn...

Gánh nặng đường xa!

Giang Miên Miên cũng ngoan ngoãn cầm tay áo thuận tay lau nước bọt nói: "Chào cô bà."

Sau đó lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, loại nụ cười lộ ra bốn cái răng sữa nhỏ.

Hai má Ân Cô khẽ giật giật, tiểu hài tử này trông thì rất ngoan ngoãn, nhưng ngươi lại trực tiếp dùng tay áo lau nước miếng, ống tay áo kia...

"Du Tỷ Nhi, cháu còn biết trèo cây sao, dáng người rất mạnh mẽ, không tệ." Ân Cô lộ ra nụ cười khẽ, mở miệng khen ngợi.

Giang Du nhìn Ân Cô, không biết tại vì sao, cô bà này khuôn mặt già xấu, nhưng cười lên lại cũng rất mê người, đột nhiên cảm giác bà ấy rất thân thiết.

Không bị mắng, còn khen ngợi nàng ấy.

Giang Du vui vẻ nói: "Đây tính là cái gì, bây giờ cháu đến cả vách đá còn có thể trèo lên được."

Tần Lạc Hà nghiến răng, rất muốn đi lấy rìu.

Nhưng có tiên sinh ở đây, nàng ấy ngượng ngùng.

Chỉ có thể xoay đầu nói với Ân cô: "Cô, nhờ cậy vào cô."

Mặc dù Tần Lạc Hà có thể tự mình leo lên vách đá, nhưng không đồng nghĩa nàng ấy hy vọng khuê nữ của mình cũng học cái này.

Giống như đại phu không hy vọng hài tử cũng học y, quá mệt, xây dựng tuyệt đối không muốn hài tử học xây dựng, quá khổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trưởng bối hy vọng có một vài cay đắng, chính mình chịu là đủ rồi.

Nếu như cố gắng như vậy, hài tử vẫn phải chịu khổ cực như vậy, vậy cố gắng chẳng có ý nghĩa gì.

Ân cô thậm chí không nhướng mày, còn cười rất mê người, rất thân thiết kéo tiểu cô nương bắt đầu trò chuyện.

Giang Miên Miên ngồi ở một bên nhìn a tỷ giống như bị bỏ bùa, cái gì cũng nói ra ngoài...

Đáng sợ.

"Cô bà, cháu biết hái nấm, cháu còn biết bắt chuột."

"Cô bà cháu nấu ăn rất ngon."

"Thêu thùa? Thêu không ra, cháu biết thêu đế giày, lúc trước sinh nhật cha muốn tặng thứ gì đó cho cha, chọc vào tay đến sưng lên, thứ thêu ra lộn xộn rối bời, cháu đều không nhận ra đó là thứ gì."

"Biết chữ đọc sách? Cháu biết một ít, nhưng không nhiều, quá khó nhớ, không thích."

"Thích cái gì? Thích ăn, nghĩ đến các loại món ngon liền vui vẻ, thích đồ ngọt, mặn cũng được, đồ chua, đồ đắng, đều có thể nếm thử."

"Sợ nhất là rời xa cha nương rời xa huynh trưởng và muội muội."

"Có thích ai hay không? Chắc chắn là không, những nam nhân đó đều xấu như vậy, đến góc áo của cha cháu còn không xứng."

"Cô bà, cô bà nếm thử, cái này ăn ngon, cái này trong vị chua mang theo vị ngọt, lại mềm, cho dù răng cô bà không tốt cũng ăn ngon."

"Cô bà từ đâu đến đây? Phủ thành!! A, cô bà chỗ đó có phải có một tiệm điểm tâm, gọi là Phàn Lâu, nghe nói cao đến ba tầng, ở đó chắc chắn có siêu cấp nhiều đồ ăn ngon."

"Trong nhà cháu sao, cha cháu nghe lời nương cháu, chuyện lớn hẳn là cha cháu làm chủ, chuyện nhỏ nương cháu làm chủ, a huynh lúc trước còn luôn cướp đồ ăn với cháu, cảm giác sau khi có muội muội, a huynh hiểu chuyện hơn nhiều, cũng không cướp đồ ăn của cháu, ngày ngày mang đồ ăn ngon về cho cháu."

……

Giang Miên Miên ở bên cạnh ngoan ngoãn chơi đùa với Giang Tiểu Thụ, thuận tiện nhìn a tỷ làm chuyện ngốc, vừa gặp mặt đã nói hết cả gốc rễ nhà mình.

Còn tốt, còn tốt, chính mình chỉ là một tiểu thí hài vừa mở miệng nói chuyện đã chảy nước miếng.

Mọc răng sẽ có nước miếng, không khống chế được, không cần phải đối mặt với kiểu trò chuyện một đối một đáng sợ này với tiên sinh.

Còn đang suy nghĩ, cô bà thế mà lại ôm nàng dậy.

Nàng như trụ đá nhỏ, không nghĩ tới sức lực của tiểu lão thái này lại cũng không nhỏ.

Cô bà ôm nàng lên, lặng lẽ lau nước miếng cho nàng, động tác rất nhẹ nhàng rất dịu dàng, không đau một chút nào.

"Miên Miên đang chơi cái gì?"

Giang Miên Miên ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn nói: "Tiểu Thụ."

Giang Du ở bên cạnh vội vàng giải thích: "Con kiến này là gia tiên nhà chúng cháu, có lần chúng cháu suýt chút nữa bị bắt cóc, con kiến này còn cắn tên bắt cóc, muội muội ngày nào cũng chơi với nó, còn đặt tên cho nó, gọi là Giang Tiểu Thụ."

"Các cháu còn từng bị bắt cóc?"

"Đúng vậy, đều trách cháu.... Balabala."

Ân cô nghe đại cô nương nói về trải nghiệm ngu ngốc của nàng ấy, nhìn tiểu cô nương cầm con kiến trên tay, còn đặt cả tên, chuyện này bình thường sao?

Chuyện này tuyệt đối không bình thường.

Hài tử lớn tuổi ngốc nghếch trông thấy rõ. Lớn như vậy còn có thể bị một miếng ăn dụ dỗ đi.

Hài tử nhỏ tuổi thông minh lanh lợi trưởng thành quá sớm. Nhỏ như vậy đã biết đặt tên cho đồ chơi, còn biết đặt thêm họ, còn biết phải khác với tên của người nhà...

Cũng may Ân cô là kẻ lõi đời trong đám lõi đời, bà ấy thoát khỏi nơi bẩn thỉu nhất, ngoài việc học được khả năng sinh tồn ra, còn phải học khả năng trở nên rạng rỡ tươi đẹp không ngừng leo lên trên.

TBC

Triều đại này không có cái gọi là nữ quan, nhưng người thông minh có thể tồn tại, đều là làm chuyện của nữ quan, không chỉ là biết hầu hạ người khác, mà phải đọc sách biết chữ, bày mưu tính kế, mỹ mạo xinh đẹp, nhiều tài nhiều nghệ.

Bởi vì trong Hoàng cung không có người xấu cũng không có người ngu.

Hơn nữa chủ tử trong Hoàng cung đều thích ca vũ, Ân cô cho dù là đã già nua, cất giọng cũng có thể vang dội một vùng, làm kinh diễm cả đám người.