Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 117



Trong Hoàng cung tụ hội những thứ kỳ lạ, các loại chuyện thần kỳ đều đã gặp qua.

Đây đều là những thứ khắc sâu vào trong xương cốt.

Vốn dĩ là khó khăn mà cuộc sống cho bà ấy, mà bây giờ đã thành một phần trong thân thể của bà ấy, là thứ bà ấy dựa vào để sống sót.

Cho nên đối với bà ấy mà nói, dạy dỗ hai tiểu cô nương như này, cũng không khó.

Bà ấy có lòng tin, chắc chắn có thể dạy tốt.

Cúi đầu nhìn hài nhi trong lòng, đang nói chuyện với con kiến: "Tiểu Thụ, Tiểu Thụ, nhìn cái chân."

Liền thấy con kiến nhỏ đang trong lòng bàn tay nàng, run lẩy bẩy duỗi một cái chân ra

Ân cô:.... Bà ấy có thể!



Gấp rút lên đường rất mệt.

Cho dù là ngồi xe ngựa.

Mặc dù dáng vẻ thân thể của Ân cô vẫn rất rắn rỏi, không lộ ra một chút mệt mỏi nào.

Nhưng suy cho cùng tuổi tác cao, không bằng khi còn trẻ được.

Khi còn trẻ chịu rất nhiều khổ cực, vẫn mong khi già có thể chịu ít khổ một chút.

Ân cô trò chuyện với hai cô nương.

Tần Lạc Hà đã nhanh nhẹn trải giường chiếu, Trùng ca nhi vừa hay mới đi, phòng này bây giờ liền bố trí cho Ân cô.

Sau này nếu hai cô nương muốn học thứ gì vẫn cần có một căn phòng.

TBC

Sau nữa, nếu Miên Miên lớn lên, phỏng chừng cũng sẽ muốn có một phòng riêng.

Như vậy vừa nhìn người trong nhà nhiều, phòng lại xa xa không đủ.

Hơn nữa Tần Lạc Hà cảm thấy tướng công một người thế yếu, nếu có thể có một tiên sinh như Mộc tiên sinh theo gót giúp đỡ, cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.

Còn có tướng công cũng rất mềm yếu, ở bên ngoài dễ dàng bị bắt nạt, nếu như có thể có thị vệ như Hắc Tháp cũng rất yên tâm.

Nghĩ như vậy, chẳng trách nhà đại hộ cần đại phòng, cần rất nhiều phòng.

Chẳng qua đây đều là chuyện sau này, nàng ấy cũng hiểu không rõ, không thể nào nhà trệt một gian nối liền một gian, sau này hỏi Ân cô, bà ấy chắc chắc hiểu.

Nói đến đây Tí soái còn rất kỹ tính, thế mà lại đưa nữ tiên sinh tới đây.

Ân cô nói bà ấy tiêu tán hết tài sản đến đây, này nếu như không đối xử tốt với người ta cũng không thể nào nói nổi.

Mà Tần Lạc Hà vẫn luôn cảm thấy gia trưởng không có người già, cảm giác cuộc sống trôi qua có chút bồn chồn không yên.

Thân nương nàng ấy c.h.ế.t sớm, bên phía tướng công không cần nhắc đến, bây giờ có một trưởng bối người già đến, nàng ấy liền thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Buổi tối tướng công về, lại bàn bạc một hồi, phải đối đãi với Ân cô như thế nào.

Trước mắt Tần Lạc Hà trải giường chiếu xong, xách tay nải của Ân cô vào, ngoài ý muốn phát hiện tay nải lại có hơi nặng.

Ân cô trông có vẻ gầy yếu, không ngờ tới lại rất khỏe mạnh.

Căn phòng vô cùng trống rỗng, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn nhỏ, bốn cái đệm cói.

Tần Lạc Hà lại chuyển một cái tủ nhỏ qua, đặt tay nải lên trên.

Còn treo một cái khoá lên một trong những chiếc tủ.

Suy nghĩ một chút, lại đi hái một nắm lá trúc, cắm vào trong bình gốm, chuyển vào trong phòng.

Dùng thùng lửa hun dưới đáy giường, hun khô, dễ ngủ.

Mở cửa sổ ra, có thể hứng rất nhiều ánh sáng mặt trời vào trong, dọn dẹp như vậy cũng trở nên sạch sẽ rộng rãi sáng sủa.

Thấy tạm ổn rồi, Tần Lạc Hà lại đi lấy một đôi dép rơm mới, tuy là đan bằng rơm, nhưng bên trong là vải, không có gót bọc phía sau, đây là khi Miên Miên muốn đi đường, bảo nàng ấy làm.

Có thể đi trong phòng.

Tần Lạc Hà thử xem quả thật có thể, tướng công liền rất thích thay nó dùng đi trong phòng.

Phỏng chừng Ân cô cũng sẽ thích.

Để một đôi giày mới có vải lót bông không có bọc gót chân đi ở trong phòng, Miên Miên nói là giày kéo lê đi, nàng gọi thứ giày này là dép lê.

Tần Lạc Hà cảm thấy Ân cô chính là người rất kỹ tính.

Nàng ấy cũng đã gặp mặt Tí soái.

Tướng công nói từ lúc sinh ra đến nay Tí soái là người duy nhất có năng lực mà chàng ấy thấy.

Tướng công nói năng lực của Tí soái không ở chỗ bản thân hắn như thế nào, bản thân hắn đã cực kỳ lợi hại, chỗ khác lợi hại hơn chính là hắn biết nhìn người dùng người, người bên cạnh đều rất lợi hại.

Mỗi một người đều có năng lực.

Ánh mắt nhìn người của Tí soái rất tốt.

Cho nên người Tí soái đưa tới chắc chắn là người rất có năng lực.

Thấy đã dọn dẹp phòng xong, lại cầm một ấm nước tới.

Đặt trên thùng lửa ở trong góc, nước có thể ấm lên, sau đó nàng ấy lại đóng một vài chiếc đinh gỗ vào tường đất, treo khăn lau tay, khăn lau mặt.

Để ống trúc lên kệ, có thể đựng nước, dùng khi làm sạch răng, còn là phân ra.

Những thứ này đều là Tần Lạc Hà chuẩn bị dựa theo từng chi tiết thói quen trong sinh hoạt của tướng công.

Đợi làm xong toàn bộ, nàng ấy lại đi nấu đồ ăn.

Buổi trưa có thêm Ân cô, Tần Lạc Hà nấu mì nước.

Mùa đông ăn mì nước nóng là thoải mái nhất, ấm dạ dày.

Ân cô đã nói chuyện với hai tiểu cô nương rất lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mặc dù nhiều ít gì đều có chút vấn đề.

Nhưng tổng thể mà nói, đại cô nương tâm tư thật thà, đào tim đào phổi với người nhà, cô nương như này cho dù có rất nhiều tật xấu nhỏ, cũng không khiến người cảm thấy đáng ghét.

Tiểu cô nương thông minh hơn chút, lười hơn chút, hình như có chút thông minh sớm, nhưng thông minh sớm không đúng chỗ.

Chẳng qua cũng là tiểu cô nương lòng dạ cực tốt, rất mềm lòng, chưa từng chịu khổ, từng thấy dáng vẻ của cái ác, lại mềm mại.

Tổng thể mà nói, Ân cô vẫn rất vừa lòng.

Ngoại trừ một vài sự xuất hiện kỳ kỳ quái quái.

Kiến bảo gia tiên gì đó, vấn đề không lớn, chủ tử trong cung cũng thích nuôi vài thứ kỳ kỳ quái quái.

Buổi trưa ăn một bữa cơm nhẹ nhàng.

Sau đó Tần phu nhân dẫn nàng ấy vào phòng ổn định, để bà ấy nghỉ ngơi buổi trưa một chút.

Bà ấy có hơi ngạc nhiên, không ngờ tới chốn thôn quê này cũng có thói quen nghỉ trưa.

Chẳng qua bà ấy thật sự rất mệt.

Mà ban ngày chỉ gặp học sinh của mình, còn có chủ mẫu của gia đình.

Buổi tối còn phải gặp nam chủ tử còn có ca nhi, đó mới là cửa ải chân chính.

Bà ấy nghe ý tứ của Du Tỷ Nhi, người chân chính làm chủ trong nhà này thật ra là nam chủ tử.

Chẳng qua bà ấy cũng không quá lo lắng.

Đều đã trải qua mấy lần sinh tử, bà ấy tin tưởng với năng lực của bà ấy, không có ai sẽ từ chối một nữ tiên sinh như bà ấy.

Thật ra khi bà ấy ở Kinh Thành, bao nhiêu đại gia tộc tranh nhau muốn mời bà ấy.

Chẳng qua bà ấy đã chán ngấy loại cuộc sống trong đại gia tộc.

Vẫn là gả cho người tốt, cùng nam nhân đến Kinh Châu xa xôi.

Lại không nghĩ tới, bèo dạt cả đời, kết hôn nửa đường, thế mà cũng không thể sống đến đầu bạc.

Ân cô bước vào phòng, không ngờ tới, rất sạch sẽ không cần nói, lại nơi nơi lại lộ ra vẻ tao nhã.

Trước cửa sổ một thước ánh nắng.

Góc phòng có một chậu văn trúc.

Còn chuẩn bị trà nước.

Thậm chí còn phân cả khăn lau tay khăn rửa mặt.

Cốc tre uống trà súc miệng cũng chia ra.

Mặc dù đơn sơ lại lộ ra vẻ thanh nhã ở khắp nơi.

Bàn nhỏ đệm cói, càng được lòng bà ấy.

Còn có giày thay đổi, mới toanh, rất vừa chân.

Hơn nữa chưa nói nam chủ nhân trong nhà là người như thế nào, chỉ phần dụng tâm này của nữ chử tử, Ân cô đã cảm thấy cực kỳ thỏa đáng.

Phần thoả đáng này kéo dài đến khi nằm xuống.

Nằm trên giường khô ráo, nghe tấm lưng phát ra tiếng vang răng rắc, bà ấy thật sự mệt rồi, tuổi tác cũng lớn rồi.

Bà ấy trước giờ luôn cảnh giác, không dễ vào giấc ngủ.

Lại không nghĩ ở nơi lần đầu tiên tới, giờ nghỉ trưa bà ấy lại ngủ thiếp đi.

Ngủ rất ngon, thậm chí còn không nằm mơ.

Hiếm có được.

Phải biết bà ấy từ sau khi xuất cung cho dù gả đi, thỉnh thoảng đi ngủ cũng không tránh khỏi mơ thấy các loại cuộc sống trong cung, còn có một loại cảm giác như cách biệt cả đời, hoảng sợ kích thích lại không thể tưởng tượng nổi, trong mơ Hoàng cung thật sự là ác mộng lớn nhất.

Giấc ngủ này kéo dài đến khi mặt trời ngả về tây.

Ân cô ngồi dậy, cảm thấy cực tốt.

Chỉ dựa vào chiếc giường này, có thể khiến bà ấy ngủ thiếp đi, liền cảm thấy cuộc sống ở đây sau này sẽ không tệ.

Giờ khắc này, bà ấy thật sự cảm thấy mình đã đến đúng nơi.

Chính mình thực sự rời khỏi Hoàng cung rồi.

Đến nơi nghèo nàn hẻo lánh này, dù xa, dù nghèo, nhưng ngủ chắc giấc, ăn chắc bụng.

Ở trong phòng bà ấy cẩn thận suy tư, nên dạy hai cô nương kia như thế nào, nên dạy làm sao mới tốt nhất.

Hai cô nương mặc dù là cùng một mẫu sinh ra, tính cách lại rất khác biệt, một người hoạt bát không thôi, một người lười không gì bằng, lười không muốn động đậy, cũng có thể là còn nhỏ, nhưng bà ấy cẩn thận quan sát thăm dò, rất nhiều vật phẩm trong nhà đều là tiểu hài tử này nhắc nhở người lớn làm.

Không có thứ gì tạo ra mà không phải vì hưởng thụ lười biếng.

Có thể thấy được tính cách.

Cần dạy theo năng khiếu, điểm chú trọng không giống nhau.

Mà Tí soái phái bà ấy tới, có khả năng còn có nguyên do khác, hoặc là nam chủ tử hẳn là người rất lợi hại, rất được Tí soái xem trọng.

Nghe nói Tí soái đối đãi cực tốt với mỗi thủ hạ, ổn định cả nhà thủ hạ, đều rất thoả đáng.

Cho dù là bởi vì cái gì, nhân duyên kỳ ngộ, Ân cô đã tính toán xong, bà ấy phải ở đây dạy dỗ hai cô nương cho thoả đáng, chặng đường cuối cùng của cuộc đời chính là ở căn phòng nhỏ nơi thôn quê này, trôi qua bình đạm mà trầm tĩnh.

Bà ấy thích ở đây.

Thích sự thoả đáng tôn trọng của Tần phu nhân.

Thích sự chất phác của hai cô nương.

Cũng yêu thích bầu không khí đơn giản của ngôi nhà này.

Nhìn tính cách của hai cô nương liền biết, chỉ cần không khí trong nhà phức tạp, đều không thể nuôi ra hai loại tính cách như này.

Tóm lại tất cả đều rất hoàn mỹ.