"Cô! Cô không ngủ được sao!"
Ân cô bị âm thanh này doạ cho suýt chút nữa không kiềm được.
Ngẩng đầu lên nhìn, mái nhà thế mà có một người đang đứng.
"Tần, Tần phu nhân, nửa đêm phu nhân ở trên nóc nhà làm gì vậy?"
Nước mắt của Ân cô sắp tuôn rơi rồi.
Tần Lạc Hà giơ tay lên để lộ hai con chuột đang kêu chít chít mà nàng ấy đang tóm trong tay, nhỏ giọng nói: "Buổi tối tướng công ngủ không yên ổn, luôn cảm thấy trên đầu có tiếng động, ta đoán hẳn là có chuột, cuối cùng cũng tóm được, có phải làm ồn đến cô bà không."
Ân cô: ......
Chân run.
Buồn ngủ, thực sự buồn ngủ, trở về ngủ.
Người tốt nhà ai hơn nửa đêm ở trên mái nhà tóm chuột chứ o(╥_╥)o
Ân cô trở về phòng, thở dài một hơi.
Eo già thật sự không chịu nổi lăn lộn, lồng n.g.ự.c thật sự không chịu nổi sợ hãi.
Lần này bà ấy quyết định phải nghỉ ngơi cho tốt, đợi gần sáng lại bắt đầu.
Lúc đó vạn vật yên tĩnh, chắc chắn không có người luyện kiếm, có người ăn vụng, có người bắt chuột.
Ân cô ở trong cung đã luyện được bản lĩnh không có đồng hồ báo thức cũng có thể tính toán muốn ngủ bao lâu liền ngủ bấy lâu.
Chợp mắt, có thể không ngủ, nhưng cũng xem như là nghỉ ngơi.
Thời gian chầm chậm lại nhanh chóng.
Bà ấy mở mắt ra.
Thức dậy.
Xách tay nải.
Lần này chắc chắn phải đi.
Nói đi liền đi.
Chắc chắn có thể đi.
Bà ấy đẩy cửa.
Ở cửa là cha con Giang Trường Thiên đang đứng.
Tay nải rơi xuống đất.
Bọn họ cũng đang chuẩn bị mở cửa viện.
Một thấy tiếng động.
Giang Trường Thiên quay đầu lại.
Hài nhi trong lòng hắn ngáp một cái, khoé mắt còn có ghèn.
Hai nhi chầm chậm nói nói: "Chào buổi sáng cô bà."
Ân cô: ......
Sáng chỗ nào. Trời còn chưa sáng!!!!
Trời chưa sáng đôi cha con lớn lên giống yêu nghiệt như các ngươi muốn làm gì???
"Sớm." Ân cô lộ ra một nụ cười mệt mỏi.
"Cô bà cũng dậy ngắm mặt trời mọc sao?" Hài nhi nói xong lại ngáp một cái.
Nước mắt cũng chảy ra, long lanh lấp lánh.
Mặt còn đang cọ cọ vào lòng cha nàng, thanh thản dễ chịu.
"Ân tiên sinh, sớm, ngủ có ngon không?" Mái tóc dài của Giang Trường Thiên tung bay, dáng vẻ tràn đầy năng lượng.
Ân cô sắp c.h.ế.t ngất đi rồi.
Cũng khó khăn lộ ra một nụ cười
"Sớm, có tuổi rồi, ngủ không yên giấc." Nói xong bà ấy lại thất lễ ngáp một cái ngay trước mặt Giang tiên sinh.
Ân cô bụm chặt miệng lại.
……
Bà ấy giống như du hồn, đứng dưới gốc cây lớn, nhìn một vầng mặt trời đỏ từ từ mọc lên.
Áng mây chân trời biến hoá trở nên rực rỡ tươi đẹp.
Thời gian chầm chậm.
Mặt trời mọc lại đẹp như vậy, hơn nửa đời người của bà ấy, lại chưa từng nghiêm túc nhìn nó một lần như này.
Bàn tay của bà ấy bị một bàn tay nhỏ nắm chặt, đong đong đưa đưa.
"Cô bà, có đẹp không?" Giang Miên Miên ngáp một cái.
"Đẹp." Ân cô cũng ngáp một cái.
Bình minh thật đẹp.
Nam tử bên cạnh tắm mình trong ánh sáng vàng của mặt trời mọc trông càng đẹp.
Quên đi, buồn ngủ, ngáp một cái, nước mắt chảy ra.
"Đi ngủ thôi." Ân cô quay quay người vào phòng.
……
Trời sáng rồi.
Giang Miên Miên ngắm mặt trời mọc xong, lại trở về ngủ bù một giấc.
Cha lại đi làm.
Đợi Giang Miên Miên tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng trưng.
Giấc ngủ bù rất thoải mái, ngủ rất trầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng tự mặc y phục, bò dậy liền ngửi mùi rồi đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, a tỷ tinh thần phấn chấn đứng trước bệ bếp, trong bệ bếp truyền tới từng đợt mùi gạo thơm, Giang Miên Miên ngửi đến mức đói bụng.
Cô bà ngồi trước ngọn lửa, đang thêm củi.
"Nấu loại bánh ngọt này, độ lửa rất quan trọng, mới bắt đầu cần lửa lớn, sôi rồi, bắt đầu chuyển sang lửa nhỏ, đun từ từ."
Giang Du nghiêm túc gật đầu.
Giang Miên Miên chào hỏi: "Chào buổi sáng cô bà, chào buổi sáng a tỷ."
Nàng nghĩ, cô bà mặc dù tuổi tác lớn, thân thể đúng thật là khoẻ mạnh, giống nhau đều ngắm mặt trời mọc, nàng ngủ thêm một giấc, cô bà lại dậy từ sớm.
Ân cô quay đầu lại nhìn tiểu cô nương đang đứng ở cửa không ngừng đánh ngáp, đầu tóc rối bời, y phục lộn xộn, chân dẫm đôi dép rơm nhỏ, bà ấy đứng dậy mặc lại y phục cho tiểu cô nương.
Lại dẫn nàng đi đánh răng rửa mặt, chải đầu.
Tiểu hài tử này còn đặc biệt thích bảo vệ răng, vài cái răng nhỏ như hạt gạo còn chưa mọc hết, cũng phải cọ rửa nghiêm túc.
Được rồi, thích sạch sẽ như vậy, lười biếng đến như vậy, ở một khía cạnh nào đó, là có di truyền đi.
Ân cô không lấy làm lạ, bà ấy đã quen với việc nghiêm túc hầu hạ.
Ngã, rõ ràng là đến làm tiên sinh, sao lại thành không tự chủ mà hầu hạ rồi, quá mất tôn nghiêm.
Ân cô quỳ trên mặt đất chải tóc cho nàng, cố gắng dựng một đầu gối lên.
Kết quả chải tóc xong, khuôn mặt của tiểu cô nương tới gần, thơm một cái lên khuôn mặt già của bà ấy.
"Ba!"
"Cảm ơn cô bà."
Cô bà lau nước bọt trên trán, sững sờ một lát.
Sau đó thuận tay bế tiểu cô nương lên.
"Đói bụng chưa?"
Giang Miên Miên gật đầu lại lắc đầu.
"Muốn phóng uế."
Ân cô: ......
Đưa tiểu cô nương đi vệ sinh.
Nhìn thấy thùng gỗ kia, trên thùng gỗ còn có một cái nắp cuộn cuộn hình tròn.
Mông nhỏ của tiểu cô nương vừa hay ngồi lên đó.
"Cô bà, cô bà nhìn xem, cháu không ị thô được."
Ân cô đứng dậy đi ra ngoài, đứng bên ngoài nói: "Ị xong rồi, gọi ta."
Đứng bên ngoài nhìn thấy một hàng một hàng kiến, sống lâu mới thấy được, dáng vẻ vừa lười vừa biết hưởng thụ này, đáng lẽ nên là người Hoàng gia, ái phóng uế còn có khay chuyên dụng dùng để đỡ m.ô.n.g chứ.
Ngửi thấy mùi thối thoang thoảng, nghe thấy tiểu cô nương e thẹn nói xong rồi.
TBC
Ân cô đi vào, cẩn thận chà lau m.ô.n.g cho tiểu cô nương, sau đó lại nghiêm túc tỉ mỉ nhìn phân.
Lão ma ma có kinh nghiệm hầu hạ chủ tử phong phú đều sẽ biết nhìn phân.
Hình dạng của phân, cho dù liên tục, là cứng, hay là mềm, hay là lỏng, màu sắc đúng hay không, thông qua phân liền có thể phán đoán được gần đây chủ tử ăn uống có tốt hay không, là có cần uống nhiều nước, hay là nên ăn ít thịt hoặc là ăn ít ngọt hay không.
Khi Ân cô dọn dẹp, cẩn thận kiểm tra một chút.
Phân rất đẹp, xoay theo vòng tròn, mềm cứng vừa phải, nói rõ tiểu cô nương ăn uống tốt, tiêu hoá tốt, chỉ là màu sắc dường như hơi ngả đen, không biết ăn cái gì.
Giang Miên Miên có chút chán ghét đứng xa một chút.
Mặc dù là chính mình ị ra, nhưng cũng không muốn ngửi, thối.
Nàng tò mò thấy cô bà đang quan sát phân mà nàng ị...
Cái này......
Sở thích của cô bà thật kỳ quái.
Xử lý phân xong, Ân cô đứng dậy, có hơi hoa mắt chóng mặt, ngồi xổm quá lâu.
Chủ yếu cũng là đêm qua không ngủ ngon.
Thật ra ngày thường bà ấy cũng rất chú ý đến dưỡng sinh.
Trong cung, nếu như thân thể của ngươi không tốt hay đau yếu, sớm muộn gì cũng bị g.i.ế.c chết.
Thân thể khoẻ mới là cơ bản của tất cả.
Hôm nay phải ngủ bù cho đủ.
Ân cô rửa tay, thấy tiểu cô nương mới đi tới cầm tay của mình, vừa có chút tức giận lại buồn cười.
Lần nữa đi vào nhà bếp, liền thấy đại cô nương đang lôi củ từ từ trong đống lửa ra.
Thấy bọn họ tới, hưng phấn nói: "Cô bà, muội muội, củ từ nướng chín rồi, mau tới."
Ân cô: ......
Phá án rồi.
Ăn nhiều củ từ nướng, phân sẽ chuyển màu đen, không được ăn nhiều đồ nướng cháy, không tốt.
Giang Miên Miên miệng ngọt nói: "Cảm ơn a tỷ."
Ân cô bưng đồ ăn chuẩn bị cho tiểu cô nương ra, sau đó cố ý chuyển củ từ nướng kia ra xa.
Tiểu cô nương quả nhiên không để ý, vẫn ăn rất vui vẻ, khi ăn cũng không nói chuyện.
Mà rất ngoan ngoãn ăn xong, súc miệng, súc miệng xong, mới bắt đầu nói chuyện.
Bởi vì nàng không muốn nàng bị sâu răng khi mọc răng, thời đại này sâu răng chắc chắn rất đau, cũng không có nha khoa.
Trong lòng Ân cô lại thêm một dòng đáng giá, kỹ tính, đây là khắc vào trong xương cốt, không kỳ quái, ha ha.
Thông minh, nhưng không có tâm cơ, bà ấy chuyển củ từ đi, nàng cũng không để ý.
Ai, dáng vẻ nhỏ này, nếu thật sự ở trong Hoàng cung, dáng vẻ ngây ngốc này, sợ là cũng không sống được bao lâu.
Miên Miên ăn cơm xong, hình như bánh ngọt của tỷ tỷ cũng có thể ăn rồi.
Tỷ tỷ còn khá kiên nhẫn, cô bà nói không thể mở nắp, sẽ thoát khí, nàng ấy liền thật sự không mở ra.