Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 119



Giang Trường Thiên ở huyện nha nhận được thư của Tí Lụ, nói đưa nữ tiên sinh cho hai cô nương nhà hắn, đơn giản giới thiệu nữ tiên sinh một chút, tục huyền [1] của nhà đại hộ bản địa, rất có tài năng, bây giờ không chỗ nương tựa.

[1] Nối dây đàn, ý nói goá vợ mà lấy vợ nữa.

Là một ứng cử viên rất tốt.

Giang Trường Thiên là một người có bệnh đa nghi rất nặng, tấm tư hắn thâm trầm, cực khó tin tưởng người khác, nhưng nhìn thấy ứng cử viên trong thư của Tí Lục nói, cũng không thể không nói Tí Lục thật đúng là rất giỏi nắm bắt lòng người, nữ tiên sinh này không tìm ra lỗi nào.

Hơn nữa hắn hình như chỉ thuận miệng nhắc tới một câu, trước đó hẳn là chưa từng nói ở với Tí Lục, Tí Lục lại thật sự đưa người tới đây.

Hắn quả thật rất cần một nữ tiên sinh, dạy hai khuê nữ.

Nữ nhi hành sự không dễ, yêu cầu của thế nhân với nữ tử càng nhiều, hắn hy vọng hài tử có thể sống khoan khoái hơn một chút, ít nhất phải qua được quy củ ở mặt ngoài, những thứ này đều là điểm yếu của Hà muội, hắn cũng không nỡ dạy.

Khi nghe thấy Du Tỷ Nhi giọng nói thân thiết gọi cô bà, hắn liền biết nữ tiên sinh này rất lợi hại, nửa ngày ngắn ngủn, đã được Du Tỷ Nhi thích.

Khi nhìn thấy khuôn mặt của nữ tiên sinh, Giang Trường Thiên cũng cảm thấy quả thật rất tốt, người này làm người khác cảm thấy vô cùng tao nhã, mặc dù khuôn mặt rất bình thường.

Nhưng hắn cũng chắc chắn rằng đây là lần đầu gặp, Giang Trường Thiên phát hiện ra chuyện kỳ quái, bà ấy có vẻ rất căng thẳng.

Một nữ nhân có thể mượn thế phản tặc g.i.ế.c c.h.ế.t con cháu bất hiếu, hẳn là không đến nỗi thấy căng thẳng.

Thậm chí thủ đoạn còn cao hơn hắn.

Giang Trường Thiên cảm thấy Ân cô này xử lý tốt hơn hắn rất nhiều.

Nhưng bà ấy đang căng thẳng.

Giang Trường Thiên thấy sắc mặt bà ấy như thường, lại chỉ là che dấu sự căng thẳng mà thôi.

Bởi vì khi biên độ vung tay khi bà ấy nắm tay Miên Miên thay đổi.

Giang Trường Thiên cảm thấy chuyện này dường như bắt đầu có vẻ thú vị.

Ân cô trước mặt này, như đã từng nhìn thấy hắn, hoặc là đã từng nhìn thấy một người tương tự như hắn.

Đồng tử của Ân cô thay đổi, rất nhỏ bé, nháy mắt, nhưng là có thay đổi.

Bữa tối ấm cũng như mọi khi.

Buổi tối ăn gà, chính là dựa theo phương pháp lấy m.á.u như Ân cô dạy, quả nhiên thịt gà thơm hơn bình thường, canh cũng ngon hơn rất nhiều.

Đường tiết gà tạm thời chưa nấu được, nguyên liệu không đủ, nhưng m.á.u gà đông lại thế mà cũng có thể nấu canh, cũng ăn rất ngon.

Giang Trường Thiên quan sát nhất cử nhất động của Ân cô, tư thế ưu mỹ trời sinh, như thể quy tắc thấm nhuần vào trong cơ thể, biểu hiện hiền hoà, đối với ai cũng rất tự nhiên, nhưng với hắn vẫn có chút khác biệt, bà ấy gần như vô thức khá tôn trọng chính mình.

Loại tôn trọng này, một Giang tiên sinh ở thôn quê như hắn hẳn là không thể đạt được đi.

Một bữa cơm xem như khách chủ đều vui.

Đến buổi tối, Ân cô tham gia tiệc trà vui vẻ hòa thuận sau bữa cơm của cả nhà, uống trà nói chuyện kiểu mẫu, cũng thật sự ấm cúng thoải mái.

Mối quan hệ giữa các thành viên trong nhà này rất đơn giản, cả nhà cũng vô cùng đoàn kết, trong số những nhà bà ấy từng thấy, đã là cực tốt.

Gia hoà vạn sự thịnh, chỉ có kiểu nhà như này mới có thể tồn tại lâu dài.

Bà ấy trở về phòng của mình.

Cái giường buổi trưa ngả lưng liền ngủ, buổi tối vẫn khô ráo, trúc trong phòng vẫn đẹp, mùa đông hiếm thấy có một ánh xanh lục.

Đóng cửa sổ, thắp đèn, trong phòng lại có một loại cảm giác ấm áp và an yên.

Nhưng bà ấy không ngủ được.

Trong lòng bà ấy đang gào thét!

A a a a a a!

Bà ấy không thể.

Bà ấy tranh đấu hơn nửa đời chỉ vì muốn sống rời khỏi Hoàng cung.

Bây giờ giống như lại về lại sào huyệt.

Trong một tiểu viện ở thôn quê như này, giấu một tuyệt sắc giai nhan, giai này còn tham gia tạo phản, hắn còn có một gương mặt lớn lên còn đẹp hơn trưởng công chúa.

Đôi môi hơi giống với Hoàng thượng.

Mi mắt của hắn giống người đó nhất, Ân cô cũng chỉ mới gặp một lần, cao tăng Tĩnh Tuyệt.

Nghĩ đến người này, lồng n.g.ự.c của Ân cô bắt đầu run cầm cập.

May mắn tay nải của bà ấy còn chưa mở ra.

Hành lý còn chưa bày ra ngoài, bà ấy cảm thấy xách tay nải lên chạy thôi.

Bà ấy nằm trên giường, đợi.

Đợi bên ngoài dần dần yên tĩnh.

Không có tiếng cười của đại cô nương.

Không có âm thanh nói chuyện chi chi cha cha của tiểu cô nương.

Giọng nói của Tần phu nhân cũng biến mất.

Bọn họ hẳn là đã ngủ yên giấc rồi đi.

Đáng thương, hài tử kia thật sự sống trong một tiểu viện như thế này, đến một hộ vệ cũng không có, làm sao sống sót được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng đây không phải lúc đáng thương người khác, bà ấy đáng thương cho người khác, ai tới đáng thương cho bà ấy.

Bà ấy phải chạy.

Bà ấy cần thiết phải chạy ngay trong đêm.

Khi nghe thấy tất cả đều đã yên tĩnh, bà ấy nhẹ nhàng ngồi dậy, mở cửa.

Ngoài cửa, có trăng lưỡi liềm, đêm trăng tĩnh mịch.

Cây lớn đứng thẳng.

Viện tử sạch sẽ ngăn nắp.

Hài hoà yên bình.

Mặc dù mới chỉ nửa ngày, bà ấy thế mà lại có một tia không nỡ.

Nhưng bà ấy phải chạy.

Bà ấy nhìn một lát không có người, đang chuẩn bị xách tay nải lên.

Lại nghe được một tiếng gọi giòn tan: "Cô bà, muộn như vậy, cô bà muốn đi đâu?"

Lúc này Ân cô mới phát hiện, ở góc viện thế mà có một thiếu niên đang múa kiếm.

Hắn cầm kiếm, mặc y phục mỏng, trời đông lạnh giá mà trên mặt lại có mồ hôi mỏng.

"Không ngủ được, muốn ra hóng gió." Ân cô giả vờ rất tự nhiên, không có một tia bồn chồn.

Thiếu niên mỉm cười: "Vậy vừa đúng lúc, cô bà, cô bà có thể xem cháu luyện kiếm, mỗi ngày cháu đều sẽ luyện kiếm."

Ân cô gật đầu cười khẽ, nhân tiện đá tay nải của mình vào trong.

Ngồi ở cửa, nhìn thiếu niên trong viện múa kiếm.

Gió lạnh thổi vào mặt khiến bà ấy lạnh cóng.

Bà ấy nghĩ khi nào thiếu kiếm luyện tập xong.

Lại nhìn trong đêm trăng, thiếu niên ban đầu chỉ là chiêu thức bình thường, chiêu thức này ở trong Hoàng cung cũng thấy thị vệ từng luyện tập, chí mấy chiêu, một người dùng không có tác dụng gì, một nhóm thị vệ mới thấy hào hùng.

Nhưng thiếu niên này chỉ là một người, tỉ mỉ tập luyện, gió trong viện dường như đều bị cuốn lên người hắn, sau khi hắn kết thúc một bộ kiếm pháp, Ân cô mới phát hiện kiếm của hắn luôn luôn nhắm vào một chiếc lá trên cái cây bên ngoài viện, chiếc lá kia nhẹ nhàng bay tới, đến trước mắt, sau đó biến thành bột phấn màu xanh biếc.

Thiếu niên kia thu kiếm, đứng ở đó, mỉm cười lộ hàm răng trắng to, hàm hậu hỏi: "Cô bà, người thấy kiếm pháp của cháu thế nào."

Ân cô:... Buồn ngủ rồi, ta muốn đi ngủ.

Đóng cửa lại.

Khuôn mặt nhăn nheo của Ân cô có một tia tái nhợt.

Thiếu niên gì có thể có kiếm kỹ như vậy, đây là thứ người bình thường có được sao?

Bà ấy nằm về giường, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, cảm thấy chỉ là nghỉ ngơi chốc lát, lần nữa mở mắt, đã là một canh giờ sau.

Bây giờ bên ngoài thật sự rất yên tĩnh, bà ấy đứng dậy.

Đẩy cửa.

Bà ấy xách tay nải, chuẩn bị đi.

"Cô bà, người đi đâu? Cô bà cũng đói rồi sao? Cho cô bà."

Trong phòng bếp tối om, thiếu nữ trắng nõn duỗi một bàn tay đầy thịt ra, trong tay có một cái chân gà bóng nhẫy dầu...

Ân cô sợ đến mức mất cả hồn phách.

Ở trong Hoàng cung cũng chưa bị doạ như vậy.

Ai có thể biết được hơn nửa đêm một nhiên từ trong cửa sổ đen thùi lùi thò ra một cái chân gà là loại cảm giác gì.

Hoá ra là đại cô nương nửa đêm dậy ăn vụng, bà ấy thở phào một hơi.

Tiếp đó lại lấy hơi lên.

TBC

Ngã!

Ngươi một đại cô nương tại sao lại nửa đêm dậy lén lút ăn vụng!!

Buổi tối ngươi ăn đúng là không ít, ta còn lo lắng ngươi bị nghẹn chết.

"Ăn lúc nửa đêm, không tốt cho cơ thể, không dễ tiêu hoá." Ân cô nghiêm mặt, giọng điệu hơi trách mắng.

Giang Du thè lưỡi, cô bà đúng thật là lợi hại, giờ là nửa đêm rồi, nàng ấy dậy ăn vụng thế mà có thể bị bắt lấy.

"Không sao, cô bà, cô bà không cần lo lắng, cháu tiêu hoá rất tốt, cháu cái gì cũng có thể tiêu hoá được. Ăn xong cái này cháu liền về phòng, cô bà có muốn ăn một chút không.” Giang Du ngoan ngoãn nói.

Ân cô:... Không cần, về sớm đi ngủ.

Ân cô lại nằm trên giường.

Lần này lật tới lật lui, lật tới lật lui, không được, bà ấy không thể ở lại, bà ấy phải đi.

Ước chừng thời gian này, đại cô nương cũng sắp ăn xong hai con gà rồi.

Bà ấy lại đứng dậy, đẩy cửa.

Lần này bà ấy có kinh nghiệm, không dám cầm tay nải, còn quan sát một còng, góc viện, nhà bếp, đều không có người, mọi người đều ngủ rồi, hẳn là không có chuyện nữa.

Đi!