Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 122



Tần Lạc Hà rất vui vẻ, nàng ấy vẫn luôn cảm thấy nương gia mình không có ai, không thể giúp được tướng công, bây giờ tướng công nói có thể coi như thân cô thật, vậy thì quá tốt.

Giang Miên Miên nghe giọng nói của a nương rất vui vẻ.

Hình như nửa đêm còn hưng phấn đi bắt chuột.

A tỷ lại có thể thêm cơm rồi, a tỷ rất thích coi chuột như đồ ăn vặt.

Giang Miên Miên di chuyển cái mông, vỗ vỗ tấm thảm rơm bên cạnh nói: "Cô bà, ngồi."

Ân cô hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi xuống.

Hít hơi mạnh, không khí lạnh, bà ấy nhịn không được mà ho khan một trận.

Cảm nhận được một bàn tay béo múp míp vỗ vỗ sau lưng mình.

Ân cô ho càng lợi hại hơn.

Không phải cảm động, mà là sức lực của tiểu cô nương này sao lại lớn như vậy, giống như một cái bùa đồng nhỏ đập vào khiến bà ấy thở không nổi.

Giang Miên Miên nghĩ thầm, trong nhà chỉ có cha thích ho, bây giờ uống nước linh tuyền cũng đỡ hơn nhiều, chỉ là giả vờ ho trước mặt người khác mà thôi, không phải là ho thật, trước đó nàng đã luân phiên công tác ở khoa nội trú phổi, người sau khi phẫu thuật phổi xong, ngày thứ hai phải để bệnh nhân ho, phải dùng lực từ phần bụng, biểu cảm cơ mặt và thanh âm ho từ các cơ quan khác nhau sẽ khác nhau.

Giang Miên Miên nghe tiếng thấy tiếng ho của cô bà càng lúc càng lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng.

Triệu chứng này của cô bà còn nặng hơn cha, không chỉ ho mà còn thở gấp dữ dội.

Ân cô bị vỗ đến mức ho ra cục đờm lâu năm, lặng lẽ gói đờm lại, đứng dậy mang vứt đi.

Tần Lạc Hà sáng sớm liền ra ngoài, lúc này trở về, nhìn thấy Ân cô và Miên Miên, nàng ấy mỉm cười nói: "Cô, ta dẫn cô đi dạo trong thôn một lát, làm quen mọi người."

Ân cô nghĩ nếu như muốn chạy trốn, quả thật phải làm quen với địa hình trong thôn một chút.

Nếu không trăm cay nghìn đắng chạy ra khỏi nhà này, chạy không ra thôn cũng không có tác dụng gì.

Vui vẻ đồng ý.

Giang Miên Miên đang trong vòng tay của a nương, nhìn a nương một tay ôm nàng, tay kia dắt cô bà đi dạo trong thôn.

Tần Lạc Hà thấy người liền nhiệt tình giới thiệu: "Đây là biểu cô của ta, thân biểu cô. Sau này sẽ sống ở trong nhà, mọi người nếu như gặp được, có chuyện gì, giúp đỡ một tay."

Các hương thân cùng gọi Ân cô.

Ân cô bị sự nhiệt tình cởi mở này làm cho có chút xấu hổ.

Cách các hương thân thể hiện sự gần gũi, rất đam mê sờ vào tay, kéo cánh tay, niết tay, lắc tay.

"Cô nó, đúng là khoẻ mạnh, cô nó thân thể xương cốt của người đúng là không tệ, cô nó ngươi đến vừa đúng lúc chăm hài nhi, cô nó Lạc Hà nhà ngươi làm người không tệ...."

Giang Miên Miên nằm trong lòng a nương nhìn Ân tiên sinh cao cao tại thượng, chớp mắt hoà nhập vào đám đại nương đại thẩm trong thôn, không có chút cảm giác không khoẻ, cũng là tài giỏi.

Ân tiên sinh đúng thật là lợi hại

Đã bắt đầu dò hỏi ngược lại tình hình của mỗi nhà.

Lúc này, một đám hán tử trên cánh đồng trong thôn cách đó không xa phát ra tiếng cười lớn.

Đám người lại chạy qua xem náo nhiệt.

Giang Miên Miên cũng thò đầu ra.

May mà a nương chân dài, rất nhanh liền tới nơi.

Hóa ra khai xuân rồi, mọi người phải cân nhắc chuyện cày cấy.

Chuyện cày cấy mỗi năm bọn họ sẽ mời người đức cao vọng trọng mở đầu.

Lúc trước đều là Lưu lão gia giáo huấn mọi người một trận, bảo mọi người phải làm việc nghiêm túc, bán sức mà làm cho ông ta, không được lười biếng.

Nhưng mà năm nay, chỗ ruộng đất này, Giang tiên sinh nói sẽ phân cho mọi người, cũng đang thực hiện, mặc dù ít, nhưng Giang tiên sinh đã nói, đợi bọn họ lớn mạnh hơn, có thể có càng nhiều đất đai, sau này nam tử trong thôn đều có đất tự mình sở hữu, đều có thể cưới được tức phụ.

Cho nên năm nay là Giang tiên sinh mở đầu cho mọi người.

Âm thanh vừa rồi, chính là mọi người nhìn phụ tử Giang tiên sinh đích thân xuống ruộng mà phát ra.

Thật sự rất lạ. Lúc trước mọi người chê cười Giang lão nhị tay không thể nhấc vai không thể gánh, việc gì cũng không làm được.

Bây giờ mọi người kính trọng Giang tiên sinh, vẫn là tay không thể nhấc vai không thể gánh, hắn chỉ là đích thân dẫm chân vào trong bùn, còn không cẩn thận vấy bùn lên người lên mặt mình, mọi người cảm thấy rất cảm động, rất kích động, phát ra tiếng cười thiện chí.

Giang Miên Miên đi qua nhìn thấy cha đang chơi bùn, có hơi kích động, nàng cũng muốn đi.

Ngặt nỗi cơ thể bị a nương ấn xuống.

Mà Ân cô nhìn thấy nam tử đang đứng trong đất bùn, cả người lấm lem, trên mặt cũng dính bùn, hắn vẫn cứ mang khuôn mặt đầy tươi cười nói chuyện với người xung quanh.

Hắn một chân dẫm một vết bùn, thân thiết lương thiện, có nói có cười với hương dân bên người, tràn đầy sức mê hoặc, cho dù hắn nói cái gì, người xung quanh đều điên cuồng gật đầu nói hay, khuôn mặt kích động đến đỏ bừng, cảm xúc dâng trào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giống như lần đó nhìn thấy Tĩnh Tuyệt đại sư cách đây nhiều năm trước, người kia chỉ là bình đạm mở miệng nói chuyện, đã có thể khiến tất cả mọi người điên cuồng kích động gật đầu nói đúng, khiến bà ấy cảm thấy rất khủng hoảng, lần đó bởi vì Tĩnh Tuyệt, c.h.ế.t ít nhất mấy nghìn người.

Giang Trường Thiên nhìn thấy thê tử trong đám người, hắn bước ra khỏi bùn đất, lau bùn trên tay.

Duỗi tay ra ôm Miên Miên qua, mỉm cười nói: "Sao các nàng lại qua đây?"

Tần Lạc Hà cũng mỉm cười: "Dẫn cô của ta làm quen với người trong thôn, dù sau sau này sớm chiều ở chung."

Giang Miên Miên mở miệng nói: "Cha, Miên Miên cũng muốn nhảy hố bùn!"

Giang Trường Thiên véo mũi khuê nữ, lại xoa xoa đầu cô nương.

Sau đó, hắn mới đưa tay ra chạm vào đầu thê tử, nói: "Tay lau sạch rồi, không có bùn."

Giang Miên Miên:.... Cha, cha dùng mũi và tay của khuê nữ cha lau tay sao?

Thân thể Ân cô âm lãnh đến phát run, vào giờ khắc này thấy hơi ấm lại.

Có lẽ không giống.

Hắn có thê tử, trong mắt hắn có thê có nhi, hắn không giống.

"A!”

Vào lúc nửa đêm, Ngô phu nhân chuyển dạ.

Quá trình sinh tương đối suôn sẻ.

Dù sao đây cũng là cái thai thứ ba của nàng ta.

Giang Uyển đang ngồi bên ngoài phòng mẫu thân chờ đợi nghe thấy tiếng khóc này, thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ta là một cô nương chưa xuất giá, không chỉ phải quản gia, còn phải sắp xếp chuyện sinh đẻ cho mẫu thân.

Cũng xem như là hữu kinh vô hiểm.

Bà đỡ ôm một oa nhi ra.

Rất trắng, rất xinh xắn, nho nhỏ, đầu không ngừng ngọ nguậy, nhìn trái xem phải, tiếng khóc ôn hoà, mang theo chút run rẩy.

Giang Uyển không dám đỡ lấy, quá nhỏ.

Giang Hoài Sinh nhìn oa nhi, nghe được là nữ nhi, cũng rất vui vẻ, có chút hưng phấn: "Còn xinh xắn hơn tỷ tỷ con lúc mới sinh ra một chút, lớn lên chắc chắn là một cô nương xinh đẹp."

Giang Hoài Sinh lo lắng hỏi bà đỡ, Tinh nhi không sao chứ?

Bà đỡ gật đầu: "Mẫu nữ bình an, phu nhân cũng khoẻ, sau này tĩnh dưỡng là được."

Giang Hoài Sinh gấp không chờ nổi muốn đi xem thê tử.

Giang Uyển đi theo vào, thấy mẫu thân suy yếu nằm ở đó, thấy bọn họ đến, mỉm cười yếu ớt.

Nhưng dáng vẻ rất thoả mãn.

"Con đi nói với tổ mẫu một tiếng, mẫu thân nghỉ ngơi cho tốt."

Giang Uyển thấy mọi chuyện đều ổn liền lui ra.

Mặc dù là nửa đêm, nhưng cũng không quá lạnh.

Mặc hai lớp y phục là ổn rồi.

Bà đỡ nói lúc này sinh hài tử là tốt nhất, không nóng không lạnh, thuận tiện ở cữ.

Tháng năm hoa thạch lựu nở.

TBC

Trong viện có một cây thạch lựu, hoa nở rộ

Ban đêm đi ngang qua, có hương hoa.

Giang Uyển đi ngang qua cửa phòng huynh trưởng, thấy phòng vẫn còn sáng.

Huynh trường còn đang thức khuya dày công đọc sách.

Gần đây trạng thái của huynh trưởng hình như không đúng.

Giống như đọc sách đọc đến điên dại.

Giang Uyển không khuyên bảo nổi, thậm chí còn không biết nói cái gì, thật ra đọc sách như thế này có khả năng cũng có chí tiến thủ hơn lúc trước.

Từ lúc tết, người kia mang sáu bình gốm và bức thư kia tới, Giang Vinh liền có chút sụp đổ.

Hắn ta đọc sách là vì khoa cử vươn lên.

Nếu như tạo phản rồi, vậy hắn ta cũng là phản tặc.

Hắn ta bảo tổ mẫu chính thức khai trừ người kia ra khỏi tộc, nhưng loại đại tội chu di cửu tộc như tạo phản, há phải khai trừ ra khỏi tộc là có thể trốn được, nếu là như vậy, mỗi nhà phân một nửa người tạo phản, một nửa người thăng tiến lên, tạo phản thua liền khai trừ nói không phải người nhà mình, há chẳng phải ngây thơ.