Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 123



Giang Uyển trở về phòng tổ mẫu, tổ mẫu đang nhắm mắt, còn chưa ngủ, dựa vào tháp mềm, chậm rãi gẩy chuỗi hạt Phật.

Thấy nàng ta đến, mở miệng hỏi: "Thuận lợi không?"

"Hồi tổ mẫu, thuận lợi, mẫu thân sinh hạ một nữ, mẫu nữ bình an, sau này cháu cũng là tỷ tỷ rồi."

Giang Uyển nói xong, đi đến bên người tổ mẫu, ngồi gần tổ mẫu: "Tổ mẫu, Uyển nhi buổi tối muốn ngủ cùng người."

Trong đầu nàng ta hiện lên hình ảnh phụ thân gần mẫu thân, trong lòng mẫu thân ôm oa nhi, vui vẻ hoà thuận.

Nàng ta dựa vào người tổ mẫu.

Nửa đêm, Giang Uyển nằm xuống giường tổ mẫu.

Một ngày mệt mỏi, muốn ngủ không thôi.

Đột nhiên nghe thấy tổ mẫu mở miệng nói: "Tiếp theo vất vả cháu thu dọn một chút, chuẩn bị xong, chúng ta đến nhờ cậy cô cháu."

Giang Uyển lập tức tỉnh táo lại.

Vậy mà không phải đi Kinh Thành, mà là cả nhà đến nhờ cậy cô cô.

Trong lòng nàng ta có một cảm giác khó tả, trong tiềm thức cảm thấy nhờ vả sẽ thấp kém hơn người ta một bậc, nhưng lại vì sắp gặp được người kia mà kích động.

Cũng không biết liệu hắn có nhìn thấy bức hoạ kia không, liệu có nhìn thấy chính mình không.

Nàng ta viết một chữ Hi trong lòng bàn tay.

Trong não nghĩ ngợi lung tung rất nhiều, mới đi ngủ.

Giang lão phu nhân vốn dĩ giấc ngủ nông, bên cạnh có người thật ra không ngủ được, cũng thức đến khi tiếng hô hấp của Uyển nhi trở nên đều đều, mới đi ngủ, chốc lát, trời liền sáng.

……

Trời sáng.

Giang Miên Miên ngáp một cái đứng dậy đi tiểu.

Tiểu xong, vươn tay.

Cô bà mặc y phục, chải đầu cho nàng.

Nói một chuyện đáng buồn, nàng bị chuyển ra khỏi phòng của cha nương, sau này không thể nghe góc giường như lúc trước nữa, chỉ có thể cách phòng cách phòng cách phòng mà nghe.

Nói một chuyện càng đáng buồn hơn, bạn cùng phòng bây giờ của nàng là cô bà.

Giang Miên Miên lúc đầu vẫn có hơi xíu lo lắng, lo lắng chính mình lộ ra gì đó, dù sao có vài hành động của nàng vẫn có chút kỳ quái.

Nhưng cô bà hình như nhìn thấy cái gì đều không lấy làm lạ, đều có thể tự mình công lược giải thích cho chính mình.

Mà cô bà rất mâu thuẫn, một mặt yêu cầu nàng không thể lười chảy thây, một mặt hầu hạ khiến nàng càng lười hơn.

Nàng nhắm mắt lại, vươn tay ra, đợi nội y ngoại bào giày dép tự động mặc lên người.

Ân cô mặc y phục cho tiểu cô nương xong, bế nàng ra ngoài.

Nói đến cũng lạ, bà ấy tuổi cao năm mươi mấy rồi, ở Giang gia vậy mà thân thể xương cốt càng lúc càng khoẻ, bước đi như bay, sức lực hình như cũng lớn hơn một chút, thật ra sức lực của bà ấy vốn dĩ cũng không nhỏ, bà ấy có thể sống ở trong cung, ngoại trừ sự kỹ lưỡng của bà ấy ra, còn có một thân khí lực thực tế mà bà ấy che giấu.

Bà ấy nói phân tán gia tài, chỉ có một tay nải nhỏ.

Trông như là một bộ y phục thay đổi, thật ra là một túi vô cùng trầm nặng, bên trong không ít bảo bối đáng giá tiền.

Người khác không nghĩ tới một tay nải như kia sẽ nặng như vậy.

Nhưng khí lực của bà ấy bây giờ lại càng lớn, sức lực dùng không hết.

Ngoại trừ việc tóc rụng hơi nhiều, khả năng quá lo lắng.

Nhưng mọc cũng nhiều…

Bà ấy già như vậy, trên trán lại mọc rất nhiều tóc con nhỏ, còn là màu đen.

Tóc trắng rụng từng mảng từng mảng, tóc con mọc từng cụm từng cụm.

Căn bản chưa từng bệnh, ngoại trừ lần đó ăn canh nấm mà đại cô nương nấu, đi ngoài cả đêm.

Người trong nhà thấy nhiều không trách, bọn họ thường ăn, khả năng quen rồi.

Ân cô đi lỏng cả đêm, da già trên mặt cũng bị tróc ra không ít.

Bà ấy ở trong Hoàng cung nghe nói có một loại đồ vậy ăn vào có thể giải độc dưỡng nhan.

Kim đan mà Hoàng thượng mời đại sư luyện chính là có loại tác dụng này.

Chỉ khi Hoàng thượng cực kỳ yêu thích phi tần nào mới sẽ ban thưởng kim đan.

Ăn xong quả thật sẽ mặt mày rạng rỡ, làn da trong một đêm trắng bóc, đoạn thời gian đó làn da trắng như phát sáng, rất được sủng ái, đáng tiếc s.ú.n.g b.ắ.n chim đầu đàn, quá trương dương, c.h.ế.t rất nhanh.

Ân cô đã nhìn thấy xác chết, rất đáng sợ, xác c.h.ế.t sinh động như thật, đẹp đẽ mười phần.

Trong lòng bà ấy tồn tại sự nghi ngờ về kim đan, chẳng qua đây là thứ Hoàng thượng ăn, không đến lượt một cung nữ như bà ấy bận tâm.

Nhưng canh nấm của đại cô nương, ngoài việc khiến bà ấy đi ngoài, sau đó chính là càng có sức, cả người bà ấy cảm thấy như trẻ hơn mười tuổi.

Vì thế Ân cô cẩn thận quan sát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà ấy phát hiện sức lực của người nhà này đều rất lớn.

Chút sức lực của bà ấy, ở chỗ này không chút đột ngột.

Dường như đều rất mạnh khoẻ, không bệnh không tật.

Mỗi một người gần như đều che giấu một bí mật nho nhỏ.

Ân cô không tiếp tục thăm dò, biết quá nhiều, đôi khi không phải là cách để sống lâu.

Bà ấy ôm tiểu cô nương ra ngoài.

Ngẩng đầu nhìn thấy Giang tiên sinh.

"Ân cô, ngươi đừng luôn ôm nàng, để nàng tự đi, ta thấy gần đây Miên Miên lại béo lên không ít."

Ân cô chút xấu hổ.

Vô thức liền ôm nàng lên.

Giang Miên bị đặt trên mặt đất, chân nó lộc cà lộc cộc đi đến trước mặt cha, xòe đôi tay ra: "Cha ôm."

Giang Trường Thiên: ......

Giang Miên Miên ôm lấy chân cha, mở miệng nói:

"Cha, khi còn nhỏ phải ôm con thật nhiều, đợi con lớn rồi cha liền không ôm được nữa, cha ôm con một ngày là ít đi một ngày." Giang Miên Miên nghiêm túc nói.

Giang Trường Thiên:....

Vẫn là không thể cưỡng lại được ánh mắt van nài của khuê nữ, bế nàng lên.

Nặng trĩu.

Ân cô ha ha mỉm cười, ngươi không chiều, tiểu cô nương đều bò lên cổ ngươi ngồi rồi.

Ân cô mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả vờ không nhìn thấy, không làm lãnh đạo thấy xấu hổ là thao tác cơ bản.

Bà ấy đi nhà bếp, nhìn thấy đại cô nương đang cắt mì, tàn ảnh cắt mỏng như sợi chỉ, vẫn không nhịn được mà thở dài một tiếng

Mặc dù Tần phu nhân nói là hy vọng hài tử bình an trôi chảy, không bệnh không tật đến già.

Nhưng bà ấy là tiên sinh, chắc chắn không thể cứ qua loa cho xong.

Bà ấy vẫn là người có lý tưởng có mục tiêu.

Ít nhất phải bồi dưỡng thành dáng vẻ ra hình ra dáng.

Nhất là nhìn thấy diện mạo của Giang tiên sinh, nhìn thấy câu sấm của đám kiến kia, bà ấy có một phương hướng bồi dưỡng mới.

TBC

Nhưng mà.... phương hướng sai rồi.

Đao công này, chạm trổ này, tay nghề này.

"Du Tỷ Nhi đang làm cái gì? Hôm nay bảo cháu luyện tập đi đường, đã tập xong chưa?” Ân cô nghiêm mặt hỏi.

Giang Du cười gượng: "Cô bà, cháu đang nghiên cứu cách làm mì râu rồng, sắp đến sinh nhật muội muội rồi, cháu phải cắt được loại mì này, cô bà xem, cháu cắt mỏng như sợi tóc, chắc chắn ăn ngon. Đây vẫn còn rất nhiều, chưa cắt xong, cháu cắt xong liền đi với cô bà."

Ân cô bước lên trước, đưa tay giành lấy dao, lấy phần mì còn lại, hai tay cầm dao, "loảng xoảng loảng xoảng" d.a.o cắt như bay, sợi mì hỗn loạn.

Trần ai lạc định, sợi mì như sợi tóc đen gọn gàng chỉnh tề rơi xuống đó.

Ai mà không biết làm thứ đó, ai không có một chút tuyệt kỹ.

Ân cô nhìn Du Tỷ Nhi đang trợn mắt há mồm, khách khí mở miệng nói: "Bây giờ có thể đi theo ta luyện tập đi đường rồi sao?"

Du Tỷ Nhi ngoan ngoãn theo cô bà ra ngoài.

Vì tránh để a tỷ không giữ được thể diện, cha và đại ca đều ra ngoài.

Giang Miên Miên ăn bánh ngọt mà a tỷ làm, ngồi trên ghế nhỏ, lắc chân, nhìn cô bà dạy.

"Nhịp chân từ tốn, không nhanh không chậm, tự nhiên hào phóng."

A tỷ huỳnh huỵch đi bước lớn.

Cô bà thỉnh thoảng sẽ cầm chổi lông gà nhỏ, đánh vào cẳng chân bắp đùi và lưng của tỷ.

"Không thể gù lưng, chân mở quá lớn."

Ừm, chổi lông gà cũng là một phát minh nhỏ của bạn học Giang Miên Miên, có chút tiền đồ như này.

Vừa hay dùng để đánh a tỷ.

Có lẽ nàng không ngờ tới, sau này cũng sẽ đánh vào người nàng.

Giang Du cảm thấy mình đi rất tốt, nhưng cô bà nói không được.

"Đứng lên, phải đứng thẳng, ngẩng cao đầu, không thể đứng dựa vào cửa, không trang nghiêm, cũng sẽ cản trở người khác đi đường."

Giang Miên Miên nhai màn thầu nhỏ, lòng nghĩ, cô bà này cũng rất ra gì, chẳng trách nhìn thấy hình dung nữ tử trăng hoa đều là đứng dựa vào cửa, hoá ra là đang nói không trang nghiêm.

"Gặp được ngã rẽ, phải rẽ góc lớn, để tránh va vào góc cạnh, hoặc va phải người khác, gây ra hiểu lầm không đáng có." Ân cô cầm chổi lông gà chỉ đại cô nương, dạy từng câu từng chữ.

Giang Miên Miên: Ngao ngao ngao, kiến thức một chút, ngã rẽ chắc chắn không gặp được tình yêu.