Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 132



Giang Uyển cảm thấy là ông chủ kia nổi lòng tham, ghi nhớ kiểu dáng của nàng ta, rồi nuốt lời.

Nàng ta vẫn còn quá trẻ, giao tiếp với người ta bị chịu thua thiệt.

Cũng là bây giờ dưới sự cai trị của phản tặc, không cần cho Giang gia bọn họ mặt mũi.

Ở bên ngoài cho dù có bao nhiêu thông minh tài trí, cuối cùng vẫn phải dựa vào quyền thế.

Trải nghiệm trong khoảng thời gian này đối với Giang Uyển mà nói đúng là có một chút hỏng bét, nhưng cũng không quá hỏng, cũng là sự rèn luyện trưởng thành.

Thế giới này không có đường vòng, mỗi một con đường đều là đường phải đi.

Nàng ta từng đọc rất nhiều sách, mặc dù ban ngày gặp mẫu nữ Giang Du có chút thất lễ, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại.

Thực ra cũng không cần phải ngạc nhiên, sông núi dễ đổi bản tính khó dời, tính cách kia của Giang Du cho dù giả bộ tốt hơn một chút, nhưng vẫn không có gì đáng gờm, nàng ta liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, vẫn còn rất non nớt.

Tần thị sinh ra nơi hương dã, cũng chỉ có thể tác quai tác quái ở huyện Minh này, nàng ta cũng không cần ở thời điểm hiện tại thể hiện khoái chí nhất thời.

Giang Uyển điểu chỉnh tâm thái xong, chép nhiều thêm một bản tâm kinh, còn luyện đàn một buổi chiều.

Âm thanh của đàn nhiều thêm một chút cảm xúc, nhưng lại càng du dương lâu dài.

Không sao, bọn họ rất nhanh liền sẽ rời khỏi huyện Minh.

Rời khỏi nơi khiến nàng ta cảm thấy không yên tâm này.

"Bang!"

"Choang choang!"

Tiếng đập cửa.

Tiếng đao kiếm va chạm.

Thế mà lại gần ngay bên tai.

TBC

Lúc ban đầu cho rằng lại có phản tặc đến, chẳng lẽ đám phản tặc nội chiến, đám phản tặc không có xuất thân này rất dễ nội chiến, chuyện gì cũng chưa làm thành công, nội bộ đã tự loạn trước, đây cũng là lý do từ xưa tạo phản nhiều lại không thành công.

Nhưng thanh âm này quá gần.

Thật sự giống như ngay trong đình viện.

"Bang!"

Thân thể một thị vệ từ ngoài cửa bay vào trong, còn đập cửa mở ra.

Hắn ta nằm ngay trước mặt lão phu nhân và Giang Uyển.

Lão phu nhân sợ đến mức suýt nữa nghẹn miếng sâm trong miệng.

Giang Uyển bị doạ sợ, khoảnh khắc đầu tiên lại là cúi đầu nhìn y phục của mình, ngoại y chỉnh tề.

Thân thể của thị vệ bay vào trong.

Bên ngoài một mảng tối đen.

Trong bóng tối có một người bước vào, tóc đen dài xõa vai, một thân hắc bào, mặt hắn treo nụ cười nhẹ, như bước ra từ trong tranh thư.

Giang lão phu nhân sợ đến mức suýt chút nữa nghẹt thở.

Giang Uyển cũng ngồi đó không thể tự chủ được mà run rẩy.

"Súc sinh, ngươi muốn làm cái gì?"

Đôi mắt của Giang Trường Thiên hơi đỏ nói: "A nương, đêm qua ta mơ thấy ác mộng, đột nhiên nhớ nương không thôi, cho nên đến đây thăm nương."

Tiếng gọi nương này khiến Giang lão phu nhân nổi hết cả da gà gai ốc, không biết hắn đang phát điên cái gì.

"Cộp cộp cộp cộp cộp cộp."

Sau lưng Giang Trường Thiên phát ra tiếng bước chân ngay ngắn đồng đều.

Mấy chục người trên người mặc áo giáp mũ sắt cầm kiếm, đứng chỉnh tề ở cửa.

"Ta lo a nương lại không cho ta vào cửa tận hiếu, chỉ đành dẫn nhiều thuộc hạ một chút, a nương, nương xem, này liền vào rồi."

Bên kia thị vệ tóm được Giang Hoài Sinh Ngô thị, thậm chí còn ôm cả hài nhi cùng đến. Giang Vinh cũng bị tóm qua.

"Mơ thấy ác mộng, ta nhớ nương nhớ huynh trưởng nhớ tẩu tử nhớ chất tử chất nữ của ta, nhìn thấy mọi người đều ở đây, ta yên tâm rồi, ta chỉ muốn tụ tập với mọi người, lo lắng mọi người không đồng ý, cho nên dẫn nhiều người một chút, nương xem, làm vậy cũng có ích, còn không phải sao, mọi người đều tụ tập đầy đủ, bọn ta huynh hữu đệ cung, nương nhất định rất hài lòng đúng chứ."

Giang Trường Thiên tìm một cái ghế ngồi xuống, lau m.á.u trên tay, trên mặt treo đầy nụ cười, giọng nói ôn hòa.

Trong phòng có một chậu lan hồ điệp.

Màu tím đỏ.

Nở vào ban đêm đặc biệt xinh đẹp.

Giang Trường Thiên đánh giá căn phòng này.

Hắn rất quen thuộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bởi vì hắn nhớ mỗi một góc trong phòng của Giang lão phu nhân.

Có một loại địa phương, có một loại kí ức, là ngươi có cố quên thế nào, khi gặp lại, huyết dịch cả người đều sẽ run rẩy sôi sục cuộn trào lên, la hét nói với ngươi, ngươi vẫn luôn nhớ, vẫn chưa từng quên đi.

Lan hồ điệp là mới.

Bình sứ trên giá cổ vật không còn nữa.

Tranh trên tường cũng không còn nữa.

Thay bằng lan hồ điệp, và tâm kinh.

Cảm giác càng thanh nhã hơn một chút.

Trên tường có một cái roi, vẫn còn.

Rất quen mắt.

Bởi vì trên tay cầm của roi có ngọc thạch, roi khá cũ, là đồ chơi của lão phu nhân khi còn trẻ.

Dao Cô trước đây luôn dùng cái roi này hù dọa hắn, hắn nhớ rất rõ.

Giang Trường Thiên đánh giá xung quanh một vòng, nhìn thấy oa nhi trong lòng đại ca.

Hắn cười nói: "Ta người này làm thúc thúc còn chưa từng ôm chất nữ."

Một thị vệ cướp oa nhi trong lòng Giang Hoài Sinh, đặt vào trong lòng Giang Trường Thiên.

Động tác này rất giống phản diện.

Ngô thị ngay lập tức không chịu đựng nổi, nước mắt giàn giụa, đỡ tướng công mới miễn cưỡng không ngã xuống.

"Tẩu tử không cần lo lắng, ta chỉ muốn xem con bé, là một nữ hài sao? Lớn lên chắc chắn xinh đẹp giống như tẩu tử."

Ngô thị nghe lời này, lại nhìn nam tử đang ôm Thư Thư, miệng hơi mở ra.

Trước đây nghe tướng công từng nói Nhị thúc theo tặc còn làm bị thương mặt chàng ấy, nàng ta còn tưởng là do mình, càng thêm chột dạ.

Nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt này của Nhị thúc, sao hắn có thể ái mộ nàng ta, giấu diếm y phục của nàng ta, hắn còn đẹp hơn nàng ta mấy chục lần.

Nếu như nàng ta có khuôn mặt như này, chắc chắn không yêu một ai.

Lúc này nhìn cách hành xử như này của Nhị thúc, nàng ta có chút tỉnh ngộ, hắn chắc chắn là đến báo thù.

Hắn căn bản không ái mộ chính mình, từ đầu đến cuối đều là mẹ chồng vu khống, mà tướng công cũng lại không nói với nàng ta.

Mà để nàng ta ngày ngày lo lắng hoảng sợ.

Giang Uyển cũng có chút kinh hoàng không thể tin được.

Không thể nào, nàng ta không thể c.h.ế.t ở chỗ này.

Nhưng nam tử trước mắt giống như điên rồi, hơn nửa đêm đánh thương thị vệ của bọn họ, đột nhiên dẫn người xông vào.

Tức giận đùng đùng, giống như muốn g.i.ế.c người.

Quá đáng sợ, lão nhân nữ nhân hài tử đều không buông tha.

Loại người này làm sao xứng sống trên đời này, tổ mẫu nói không sai.

Giang Uyển hối hận, lòng của tổ mẫu quá nhân từ tay quá mềm, đến nay để lại tai hoạ, bị cắn ngược lại.

Trong lòng nàng ta cố gắng nghĩ làm sao mới có thể tự cứu, trên mặt lại lộ ra vẻ kinh hoàng điềm đạm đáng yêu.

Giang Trường Thiên ôm hài nhi trong lòng, thấy ta lót của con bé vô cùng dễ nhìn, bên trong lót bằng lụa, bên ngoài còn treo mấy đồ trang sức bạc xinh đẹp, khi ôm đồ trang sức bạc va chạm lẫn nhau, phát ra tiếng đing đing đang đang, tiểu hài nhi lộ ra nụ cười.

Đồng tử vừa đen vừa sáng, há miệng cười ngốc nghếch, còn chưa mọc răng.

Tã lót rất xinh đẹp, dung mạo của hài nhi cũng có hơi giống Miên Miên nhà hắn, hoặc là nói hài nhi nhỏ như vậy, thật ra không nhìn ra giống ai, chỉ cảm thấy là một nữ oa rất xinh đẹp, hồng hồng mềm mềm.

Không đúng, Giang Trường Thiên nhớ lại một chút, khi Miên Miên sinh ra vừa đen vừa gầy, hắn rất vô dụng, một nửa thu nhập trong nhà dựa vào Hà muội, nàng ấy mang thai sinh con, hắn thậm chí còn không thể kiếm được thứ ngon cho Hà muội ăn, cho nên khi Miên Miên sinh ra thì vừa gầy vừa nhỏ, nhìn dáng vẻ như không sống được bao lâu.

Cũng là sau này mới dần lớn lên, mới bắt đầu xinh đẹp.

Hài nhi trước mắt này sinh ra đã xinh đẹp trắng bóc như vậy, tóc cũng dày, khi tẩu tử mang thai chắc hẳn ăn uống đều rất tốt, cũng không cần phải xuống đồng làm việc.

Giang Trường Thiên dịu dàng trêu đùa hài nhi, hắn nhẹ nhàng chạm vào gương mặt non mềm của hài nhi trong lòng, cười nói:

"Giang Thư, là một cái tên hay.

Thế gian hoa diệp bất tương luân, hoa nhập kim bồn diệp tác trần.

Duy hữu lục hà hồng hàm đàm, quyên thư khai hợp nhiệm thiên chân.

Thử hoa thử diệp thường tương ứng, thuý giảm hồng suy sầu sát nhân."

Giang Trường Thiên rõ ràng đang làm thơ, rõ ràng đang ngợi ca hoa sen, giống như trưởng bối bình thường khen ngợi tên vãn bối, nhưng giọng nói câu cuối của hắn nhấn mạnh, hai chữ sát nhân đọc đặc biệt rõ ràng.

Hiện trường đột nhiên bốc lên một mùi hôi tanh.

Giang Vinh sợ đến tiểu, nước tiểu nóng hổi chảy theo vạt áo của hắn ta rơi xuống, áo bào của hắn ta ướt đẫm, dưới chân nhiều thêm một bãi nước vàng.