Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 131



Ngoài cửa còn đối diện một cánh cửa.

Trong cánh cửa đó chính là Giang gia.

Hắn vốn dĩ đã không muốn tìm hiểu thân thế của mình nữa.

Chỉ cần hắn không phải là hài tử của Giang lão phu nhân, là của ai hắn không muốn biết.

Không quan trọng, chỉ cần nhà hắn yên ổn là được.

Nhưng nghĩ đến cuộc đời thảm khốc mà Phong nhi nói.

Hô hấp của hắn đều thở không ra hơi.

Chỉ cảm thấy trái tim như bị đào ra.

Khổ hơn khiến hắn c.h.ế.t trăm nghìn lần.

Chưa đủ, hắn làm còn chưa đủ, còn xa mới đủ.

Lần này, hắn lại gõ mở cửa Giang gia.

Không phải quỳ như con ch.ó ở bên ngoài cầu xin mở cửa.

Hắn nhấc một chân đá tung cửa.

Sau lưng Giang Phong mặc áo giáp tay cầm trường kiếm đầu đeo mặt nạ, dẫn theo một nhóm người như vậy, không nhiều, chỉ có năm mươi tinh nhuệ.

Là người do chính Giang Phong tự mình chọn lựa huấn luyện, hơn nữa Giang Phong luôn cảm thấy thức ăn hoặc nước uống trong nhà có lẽ khá tốt, sẽ thưởng viên đan đại lực thần bí cho người có thành tích vượt trội, thực tế là thuốc viên thông thường được nấu từ hành dại rau dại cho thêm một số dược liệu thông thường trong nhà.

Nhưng những người đó ăn vào đều vô cùng cuồng nhiệt, cảm thấy chính mình thật sự được uống tiên dược.

Người thời hiện giờ đều tôn thờ tiên dược, bởi vì đương kim Hoàng thượng chính là tín đồ lớn nhất.

Năm mươi người này, kỷ luật nghiêm minh, tiếp nhận huấn luyện của Giang Phong, thỉnh thoảng còn phải tiếp nhận tẩy não mê hoặc của Giang Trường Thiên.

Một lòng trung thành.

Đêm này, đêm đen bao phủ phủ đệ của Giang gia.

*

Ban đêm.

Giang gia không còn đèn đuốc sáng trưng nữa.

Bây giờ là Giang Uyển quản gia.

Nàng ta cảm thấy như vậy quá lãng phí.

Cũng quá nổi bật.

Thắp sáng phòng của mỗi chủ tử là được rồi.

Bởi vì không ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người, ngược lại khiến mỗi một người càng cảm thấy thoải mái hơn, cho nên nàng ta quản gia, người trong nhà đều thích ứng rất nhanh.

Nhưng quản gia không dễ, sau khi nắm đại quyền quản gia trong tay, Giang Uyển cũng luống cuống tay chân một khoảng thời gian, nàng ta cũng không phải sinh ra đã biết, lập tức liền hiểu, cũng phải thích ứng một đoạn thời gian.

Loại bỏ một quản sự, tịch thu nhà quản sự, còn tiếp nhận tài sản còn lại của Dao Cô, mới có thể duy trì cái nhà này.

Thủ đoạn của Giang Uyển rất mạnh mẽ, có thể nói là làm cực tốt.

Nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ là một tiểu cô nương, còn chưa xuất giá, làm như vậy, không khỏi khiến người ta cảm thấy tâm cơ nàng ta quá thâm trầm.

Trong phủ hiện tại không có người nhàn rỗi, một cây củ cải một cái hố, mỗi một vị trí đều tận dụng chặt chẽ.

Cơ bản phân thành ba phần, Giang Hoài Sinh, thê tử Ngô Tịnh Tư còn có hài nhi mới sinh Giang Thư, cuộc sống hằng ngày của bọn họ ở cùng một chỗ. Giang Hoài Sinh có vết thương trên mặt, luôn cảm thấy chính mình không được chữa trị tốt, bây giờ vết thương có thể thấy rõ ràng, ở ngay trên má trái.

Hắn ta vốn có một khuôn mặt rất rộng mở khoan khoái, tướng mạo rất tươi sáng rất có khí thế, trưởng bối càng thích khuôn mặt của hắn ta hơn khuôn mặt của Giang Trường Thiên, nhìn chín chắn hơn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng giờ đây đột nhiên có thêm một vết sẹo, thực ra sau khi hồi phục cũng không lớn, chỉ dài bằng nửa ngón tay.

Nhưng trong phòng gương soi gì đó đều bị bỏ hết, để không cho tướng công buồn, Ngô thị thậm chí còn không dùng cả gương trang điểm.

TBC

Thời cục hỗn loạn, đến nay hắn ta nhìn vào vẫn như lúc trước, đọc sách luyện kiếm, rảnh rỗi thì dạy dỗ hài tử một chút.

Chẳng qua bây giờ, hắn ta đọc sách thực sự đọc không vào, có chút bồn chồn, luyện kiếm càng luyện càng hung hăng, thỉnh thoảng thậm chí còn bị thương nhẹ.

Cũng không động một tý là dạy dỗ Giang Vinh nữa, Giang Vinh còn chăm chỉ hơn hắn ta, đọc sách đến mức không ra khỏi phòng.

Hắn ta có càng nhiều thời gian bầu bạn với tiểu nữ nhi Giang Thư hơn.

Thời điểm hài tử này đến rất vi diệu, nhưng lại an ủi trái tim Giang Hoài Sinh.

Thời gian hắn ta đích thân chăm sóc nhiều, tình cảm cũng càng sâu sắc.

Không ngờ tới chuyện của hài nhi nhiều như vậy, quan hệ giữa hắn ta và thê tử cũng càng hoà hợp hơn.

Đêm khuya, Thư Thư là tiểu gia hoả ngủ muộn, đôi mắt mở thao láo xoay chuyển, Giang Hoài Sinh ngồi bên cạnh tiểu nữ nhi lớn tiếng đọc sách cho con bé nghe.

Ngô thị đang làm nữ hồng, khi nàng ta còn là cô nương rất kém nữ hồng, chỉ ứng phó người ta, không ngờ tới đến nơi xa xôi này, ngày qua ngày thế mà lại trau dồi được nữ hồng.

Giờ khắc này nàng ta thật sự rất thoả mãn, tháng năm yên bình, chẳng qua cũng chỉ là như này.

Giang Vinh vẫn đang đọc sách, người hầu của hắn ta bị Giang Uyển thay hết một lượt, hắn ta cũng không để ý.

Người hầu mới đến giờ sẽ nhắc hắn ta đi ngủ, nếu như không ngủ, sẽ mang đồ ăn đêm cho hắn ta, cũng sẽ cố gắng hết sức khuyên hắn ta đứng dậy đi lại một chút, mặc dù có hơi phiền, nhưng Giang Vinh vẫn còn khá cảm kích.

Cho nên trong khoảng thời gian này, Giang Vinh cũng không gầy đi, càng béo hơn.

Có chút vì làm quá sức mà thừa cân.

Giang lão phu nhân giấc ngủ nông, không dám ngủ quá sớm, ngủ quá sớm nửa đêm dễ tỉnh, tỉnh dậy thì không thể ngủ được nữa.

Thực ra hơn nửa đời này của bà ta không sống ngày nào khổ.

Ngay cả trên đường lưu đày, cũng có người chăm sóc, xem như là một đoạn đường gian khổ, nghĩ lại vẫn còn tốt.

Chưa đi được bao xa, Hoàng thượng đã miễn xá, lại lần nữa ngồi trên xe ngựa.

Đến huyện Minh mặc dù xa xôi, nhưng cũng sống cuộc sống đỉnh cao của nhà đại hộ, Dao Cô chăm sóc bà ta rất tốt.

Khoảng thời gian sau khi Dao Cô chết, bà ta cực kỳ không quen, thế nhưng có Uyển Nhi, tôn nữ lại bồi dưỡng ra tỳ nữ mới, lúc ban đầu không thích ứng, bây giờ cũng cảm thấy cũng không tồi, cũng sẽ xem sắc mặt bà ta mà hành sự, mặc dù không được chu đáo như Dao Cô, lại cung kính hơn một chút.

Hầu hạ bà ta càng chu đáo hơn. Bà ta mặc dù biết hiện nay trong nhà không còn nhiều tiền nữa, bị phản tặc cướp đi hai phần ba, súc sinh kia lại vơ vét hơn nữa, cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì.

Giang lão phu nhân nhìn màu sắc và số lượng thức ăn liền biết bây giờ trong nhà không còn đủ tiền, đây cũng là lý do bà ta đã lớn từng này tuổi cuối cùng quyết định dẫn theo con cháu nương nhờ khuê nữ.

Thực ra đây không phải là lựa chọn tốt, không bằng quay về nhà cũ của Giang gia, không liên luỵ đến khuê nữ.

Nhưng bây giờ trên mặt Hoài Sinh có vết thương, tiểu súc sinh kia còn chưa chết, bà ta không dám về quê nhà, quê nhà rất gần Kinh Thành.

Khuê nữ dù sao cũng là hoàng tử phi, trong đất phong, với tính cách của Ngọc Loan, đủ để sắp xếp ổn thoả cho bọn họ.

Giang lão phu nhân đêm khuya cũng không uống trà, nửa đêm dậy đi tiểu cũng ngủ không ngon, miệng ngậm nửa miếng sâm, dưỡng thần.

Thực ra trong nhà chi tiêu lớn nhất đắt nhất là Giang lão phu nhân.

Bà ta cần cực nhiều thứ, khoản tiền Giang Hoài Sinh cho rằng được chuyển đi là mẫu thân dùng để trợ cấp cho đệ đệ, thực tế chỉ cho các loại dược liệu mà Giang lão phu nhân dùng, như ngậm sâm thường ngày, miếng sâm đối với người nhà nghèo là thứ cứu mạng, ở chỗ bà ta chỉ coi như đồ ăn vặt, ngậm ngọt miệng.

Đi ngủ, trên giường không tiếp xúc với lụa tơ tằm thật, bà ta không thể ngủ được, đồ tơ lụa rất dễ nhăn, đắt hơn cả vàng, nếu thay đổi thường xuyên, chẳng khác nào dùng vàng một khoảng thời gian sau đó mang vứt đi.

Giang Uyển cũng biết cái này, cho nên mặc dù nàng ta không muốn đi nhờ cậy cô cô, lý trí cảm thấy như vậy không thoả đáng, đi nhờ cậy tất nhiên thấp hơn người ta một bậc, nhưng trong nhà quả thật cũng khó có thể chống đỡ được nữa, quản gia quá mệt, nụ cười trước đây của nàng ta luôn đơn thuần tươi sáng, bây giờ khi cười luôn có một tia mệt mỏi.

Chính Giang Uyển cũng tiêu tiền rất nhiều, trước đây mua tranh thư ngọc thạch gì đó, lúc chưa quản gia thì không có cảm giác, quản gia rồi mới phát hiện hoá ra nàng ta cũng tiêu rất nhiều tiền.

Đều quản gia rồi, cắt giảm của ai cũng không thể cắt giảm của mình được.

Hơn nữa nàng ta cần thiết mua cho chính mình một chút trang phục, ông chủ của tiệm trang sức kia quá đáng ghét, vốn dĩ nói muốn dùng giá cao mua đứt kiểu dáng nàng ta vẽ, kết quả lại nuốt lời.