Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 137



Chịu đựng một đêm.

Hạ nhân của Giang gia run run rẩy rẩy bưng thức ăn lên.

Khi Giang Uyển ra ngoài, đang chuẩn bị ăn sáng.

Thời gian Giang Uyển ở trong đó rất lâu, mặc dù giữa chừng có một vài tiếng động, nhưng động tĩnh khá nhỏ.

Thời gian nàng ta ở trong đó lâu hơn Giang Hoài Sinh.

Giang Trường Thiên có chút ngoài ý muốn.

Thật ra lần đầu tiên hắn bị nhốt ở bên trong một canh giờ hắn đã cầu xin tha thứ.

Hắn chỉ là bị nhốt nhiều rồi, mới dần thích ứng với bóng tối và sự yên tĩnh tuyệt đối đó, thế nhưng cũng gần như điên rồi.

Giang lão phu nhân cứ thế ở bên ngoài chịu đựng một đêm, còn phải nhìn mỗi một hài tử của mình chịu tra tấn.

May mà bà ta bình thường rất dưỡng sinh, bằng không ngồi không một đêm cũng không chịu nổi.

Sau khi Giang Uyển đi ra, đến gần sát Ngô thị, như người mất trí, ôm lấy Ngô thị.

Ánh mắt run rẩy co rúm lại, không dám nhìn Giang Trường Thiên.

Giang Trường Thiên thong thả ung dung ăn bữa sáng.

Hắc y nhân cũng thay ca ăn xong.

Bữa sáng của Giang phủ rất tinh tế, mặc dù không như trước kia, nhưng vẫn còn căn cơ, thủ nghệ của trù nương gì đó cũng khá tốt.

Ăn bữa sáng xong, Giang Trường Thiên thỏa mãn lau miệng: "Quả nhiên, ăn cơm cùng nương rất ngon, nương bà thích niệm kinh nhất, tĩnh thất này là bà chuyên môn xây nên, đến lượt bà rồi."

Giang lão phu nhân cả đêm không ngủ, đầu óc mê man, chóng mặt hoa mắt, cơ thể xương cốt rất khó chịu.

Bà ta không biết tại vì sao, tịnh thất nho nhỏ này, sau khi Vinh Nhi Hoài Sinh Uyển nhi đi vào, lúc ra đều lộ ra dáng vẻ sự sợ hãi đến cực độ.

Tiểu súc sinh lúc trước cũng không ít lần ở trong đó.

Không biết hắn giở trò gì.

Nhưng Giang lão phu nhân cảm thấy mình có lẽ không thể chịu đựng được.

Bà ta đã từng này tuổi, không chịu được sự kinh sợ, sau khi Dao Cô đi, bà ta nằm liệt giường một khoảng thời gian, thân thể không được như trước nữa.

Bà ta nhìn Giang Trường Thiên, có chút xấu hổ nói: "Thiên Nhi, chúng ta là mẫu tử, nhất định phải ầm ĩ đến mức này sao?"

Giang Trường Thiên nhìn Giang lão phu nhân cả đêm không ngủ, thực tế vẫn rất có tinh thần ở trước mắt.

Câu "Thiên Nhi" này, hắn cũng lâu rồi không nghe thấy.

Hắn đều cho rằng chính mình lại bị nhốt trong tĩnh thất, có một lần, hắn bị nhốt ở trong đó, thế mà lại ảo giác ra thân nương, thân nương ôm hắn, vỗ lưng hắn, bảo hắn đừng sợ.

Cũng chính là lần đó, hắn thậm chí không còn sợ bị nhốt trong tịnh thất, ngược lại có một tia mong đợi.

Mong đợi trong bóng tối đó, có một mẫu thân, ôm lấy hắn.

Thật ra hắn đột nhiên thấy có chút mơ hồ và nhàm chán.

Đặc biệt là nhìn khuôn mặt giả vờ hiền từ trước mặt.

Đó từng là tất cả sự khao vọng trước đây của hắn.

Hắn mặt không biểu tình nhìn Giang lão phu nhân nói: "Ta thông cảm nương tuổi tác lớn, ở trong đó một nén hương là được."

Giang lão phu nhân bị đẩy vào tĩnh thất.

Giang Trường Thiên thong thả nhàn nhã đi chọn ba nén hương, thắp lên.

Khói trắng uốn lượn.

Giang Hoài Sinh rất muốn lấy thân thay thế, nhưng sau khi đã vào trong đó một lần, nỗi sợ hãi cực lớn không cách nào nói thành lời kia, khiến hắn ta không thể mở miệng nổi.

Giang Uyển cũng không dám nói chuyện, ôm chặt Ngô thị, như hài nhi trong lòng Ngô thị, nàng ta không dám nhìn Giang Trường Thiên, ánh mắt không cẩn thận chạm đến, cũng sẽ lo lắng đến phát run.

Giang Vinh như điên, ngược lại ngủ rồi, ngồi trên ghế, phát ra tiếng ngáy nhỏ.

Mọi người nghe động tĩnh trong tĩnh thất, thông thường trong đó đều không truyền ra bất cứ âm thanh gì, trừ khi kéo cổ họng la hét thảm thiết.

Nhưng cháy hết một nén hương, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Mở cửa ra, lão thái thái đã hôn mê bất tỉnh.

Hoá ra lão thái thái vừa vào trong đã bế khí làm chính mình ngất đi.

Giang Trường Thiên nhìn Giang lão phu nhân bình yên vô sự, bật cười.

Đây chính là thân nương nuôi lớn hắn, một nửa thông minh của hắn đến từ sự dạy bảo của thân nương.

Khi hắn gọi Giang lão phu nhân, không cẩn thận giẫm lên tay của Giang lão phu nhân, nghiền nghiền, bà ta cũng không tỉnh.

Giang Trường Thiên dẫn hắc y nhân rời đi.

Giang gia một mảnh bừa bộn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang Hoài Sinh sai người khiêng mẫu thân vào phòng nghỉ ngơi, tìm đại phu.

Nhìn Giang Uyển và Vinh Nhi đều là dáng vẻ ngu dại, cần có người chăm sóc.

Mà chính hắn ta khoảnh khắc đầu tiên liền tìm người phá tĩnh thất kia.

Chỗ này quá đáng sợ.

Hắn ta cả đời cũng không muốn vào đó một lần nữa.

Hắn ta gấp không chờ được mà tự mình động thủ.

Búa đập vỡ từng lớp từng lớp cửa một, ánh sáng mặt trời hắt vào bên trong.

Bên trong rất bình thường rất phổ thông, đúng thật là cái gì cũng không có.

Nhưng lại cất chứa nỗi sợ hãi to lớn, thậm chí nhìn vào ban ngày, cũng có chút hoang đường.

Giang Hoài Sinh dùng sức đập, dùng hết tất cả sự tức giận mà đập lên đó.

Tường cực kỳ cứng, bên trong hình như có thứ gì đó đặc biệt, khó đập hơn tường đất.

Đập đến mức thở hổn hển, Giang Hoài Sinh vẫn đập từng búa từng búa xuống.

Khi đập đến một góc, hắn ta thấy những đường thẳng chi chít lít nhít ở trong góc, nhìn thấy bên trên viết một chữ: "Nương."

*

Sáng sớm.

Giang Miên Miên tỉnh dậy, ngáp một cái thật to.

Nhìn lên trần giường, màn voan xinh đẹp, chống muỗi.

Nàng lăn một cái, lăn được hai vòng.

Cô bà giống như u linh, hiện ra cuộn rèm chống muỗi cho nàng.

Lúc ban đầu còn dọa Giang Miên Miên một phen, không hiểu, tại sao cô bà lại chính xác biết đúng giờ nàng tỉnh dậy như vậy, bắt đầu cuộn rèm.

Thật sự như là cuộn màn đại tướng như trong truyền thuyết, quá quá quá đúng giờ.

Cô bà cuộn màn voan lên, Giang Miên Miên đã ngồi ở giữa giường.

Lắc lắc cái chân nhỏ, cô bà mặc váy nhỏ cho nàng, Giang Miên Miên phát hiện bụng của mình có vẻ hơi to một chút, không biết tại sao, bụng nhỏ nhô lên tròn tròn, hẳn là tiểu bằng hữu nào cũng đều như vậy đi, có chút xấu hổ, chủ yếu là trù nghệ của a tỷ tiến bộ có hơi nhanh chóng, nấu món gì đều ngon, nàng món nào cũng muốn nếm thử, hình như mỗi ngày đều ăn no căng, chưa từng đói.

Bụng cũng chưa từng nhỏ.

Mặc xong váy nhỏ, giày nhỏ, Giang Miên Miên cúi đầu, liền thấy cái bụng nhỏ nhô lên của chính mình, giả vờ như không nhìn thấy, tiểu bằng hữu có bụng một tý hẳn là cũng đáng yêu.

Tóc cảm giác vẫn không được dày, cô bà muốn buộc tóc cho nàng, nàng luôn phản đối, cảm thấy tóc càng buộc sẽ càng ít đi.

Chẳng qua trời nóng, nàng rất dễ đổ mồ hôi, một khi đổ mồ hôi tóc liền ướt sũng, cho nên vẫn bị cô bà tóm lấy, buộc một b.í.m tóc nhỏ.

Đánh răng rửa mặt xong, trong lúc đánh răng rửa mặt, Giang Miên Miên hỏi: "Cô bà, tối qua cha và a huynh cháu không trở về sao?"

Ân Cô gật đầu: "Chủ tử hẳn là có việc cần làm, sáng hôm nay sẽ về."

Giang Miên Miên gật gật đầu.

Trong lòng nghĩ cha và a huynh rất hiếm khi không về nhà vào buổi tối, chắc chắn là bận việc rất quan trọng.

Làm gì cũng không dễ dàng.

TBC

Dậy ăn cơm, ăn xong hôm nay cô bà sẽ dạy a tỷ môn văn hóa, Giang Miên Miên cũng phải học cùng.

A nương cũng học cùng.

Ân Cô cũng không biết kiếp trước mình đã tạo nghiệt gì.

Đến tuổi này rồi còn phải chịu loại tội như thế này.

Mẫu nữ ba người, Tần thị nhận chữ rất nhanh, quên cũng rất nhanh, đại cô nương thấy chữ liền trốn, cảm thấy chữ sẽ cắn nàng ấy, tiểu cô nương liếc một cái là biết, còn ở đó giả vờ không biết, khi viết còn cố ý bỏ sót viết một bên.

Giang Miên Miên:... Hiểu lầm, nàng chỉ biết chữ giản thể, chữ phồn thể vẫn phải học.

Môn văn hóa học nửa buổi sáng, buổi chiều sắp xếp môn tài nghệ.

Phải biết một loại nhạc cụ.

Giang Miên Miên lại phát hiện cô bà thật sự là toàn năng, cái gì cũng biết.

Nhạc cụ cô bà dạy a nương là đánh trống, tận mấy cái trống cùng một lúc, khi đánh lên cảm giác giống như trống bộ trống thời hiện đại, khí thế hào hùng.

A nương lúc đầu từ chối học, nghe nói phải học nhạc cụ liền lắc đầu nói mình không biết.

Kết quả cô bà bày trống ra, a nương đánh rất vui vẻ, cảm giác rất có tiết tấu.

Nhìn a nương đánh trống, lần đầu tiên Giang Miên Miên cảm thấy a nương không phải a nương, là nữ tử Lạc Hà, cả người có ánh sáng, mặc váy lụa, đeo thắt lưng, dáng người cao lớn, bộ n.g.ự.c đầy đặn, chân dài, tay dài, tay cầm dùi trống, gõ nhịp, thân thể lắc lư theo nhịp trống, có một vẻ đẹp thuộc riêng của nàng ấy, mị lực không thể phủ nhận.

Tần Lạc Hà cũng rất thích nhịp trống này, cảm giác rất giống săn bắn, hơn nữa có thể biểu đạt tâm tình của chính mình, nàng ấy luyện tập rất chăm chỉ, lúc đầu nàng ấy chỉ nghĩ phải nắm giữ một kỹ năng, có thể biểu diễn cho tướng công xem, học đến sau này, nàng ấy thật sự rất thích đánh trống.

Không nghĩ đến nhạc cụ hoá ra cũng không khó, hóa ra cũng rất thú vị chơi rất vui.

A nương đánh trống, nhạc cụ lúc đầu cô bà chọn cho a tỷ có chút quá giản dị.