Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 138



Nhị hồ.

Chỉ có hai dây, khi a tỷ gái kéo, Giang Miên Miên cảm thấy ảnh hưởng đến việc đại tiện của nàng, thật sự, nhấp nhô gập ghềnh, sắp kéo ra được rồi, bị đàn Nhị Hồ của a tỷ chấn động một cái, lại rụt lại.

Nhưng Ân Cô đã cố gắng hết sức rồi, thử rất lâu, cũng bỏ cuộc.

Đổi thành học sáo.

Chỉ cần thổi vào lỗ, còn có thể mang theo bên người, còn có thể dùng làm vũ khí.

Có thử thách của đàn Nhị Hồ, a tỷ lập tức liền tiếp nhận sáo, thổi lên tốt xấu gì không khiến người ta táo bón nữa.

Nhưng nghe tiếng sáo, a tỷ không có thiên phú trong phương diện này.

Cô bà chắc cũng bỏ cuộc, chỉ chuẩn bị dạy a tỷ một ca khúc, thời khắc quan trọng có thể biểu diễn là được.

Miên Miên còn quá nhỏ, môn nhạc cụ nàng không cần học, nàng chỉ cần quan sát là được.

Nàng ngồi trên cái tháp thấp đan bằng rơm, chơi với Giang Tiểu Thụ.

Lúc ban đầu nàng chỉ chơi cho một đám kiến sắp xếp tổ hợp với Giang Tiểu Thụ, lần trước sau khi nàng phát hiện có thể dùng kiến viết chữ, nàng lại phát hiện cách chơi mới.

Có thể dùng kiến vẽ tranh, hơn nữa vô cùng lập thể.

Nàng cầm que chỉ chỏ, đàn kiến nhỏ ngoan ngoãn đến vị trí được chỉ định.

Rất nhanh Miên Miên đã dùng kiến vẽ một bức tranh cô bà ba chiều.

Ân Cô dạy đại cô nương dạy đến mức khô cạn cả nước bọt, tai cũng sắp điếc rồi, ngồi xuống muốn nghỉ một lát, quay đầu nhìn thấy chính mình đen sì sì ở dưới đất còn nhúc nhích, lại bị dọa một phen.

Tim đập tận mấy lần, nói thật ra, bà ấy cảm thấy mình giống như bị hù dọa đến quen rồi, cảm thấy tim của mình cũng lớn hơn, bà ấy còn cẩn thận nhìn mặt của chính mình được tạo thành bởi đàn kiến, thế mà còn thản nhiên chỉ bảo: "Trên mặt cô bà có nếp nhăn, bức tranh này của cháu vẽ không giống."

Giang Miên Miên lắc đầu: "Giống giống giống, cô bà đẹp nhất."

Ân Cô:... Cái miệng ngọt này của ngươi, cô bà không ăn dáng vẻ này.

Nhiều nhất cho nàng ăn thêm một viên mứt quả, không thể nhiều hơn, nhiều hơn răng sẽ không tốt, chẳng qua quỷ yêu sạch sẽ như nàng, răng đã được bảo vệ đủ tốt rồi, ăn nhiều thêm hai viên cũng được.

Sau môn nhạc cụ là môn lễ nghi.

Cô bà dạy chính là cách làm sao nhìn người.

Môn này Giang Miên Miên cũng phải học, đây là đối nhân xử thế, không học chắc chắn không được.

Giang Miên Miên nghe cô bà nói: "Người thượng vị gặp kẻ đê tiện, ánh mắt không được quá nhiệt tình, ôn hòa là tốt nhất, cũng không cần thương cảm, có vẻ giả dối... "

"Người thượng vị gặp người có năng lực, ánh mắt phải chân thành..."

"Người thượng vị gặp... "

Giang Miên Miên nghe xong ánh mắt sáng lấp lánh, nhìn người còn có nhiều chú ý như vậy, hơn nữa cô bà có phải là có chút quá tự tin với nhà bọn họ không.

Bọn họ chỉ sống trong thôn, bây giờ cũng chỉ là có điều kiện tốt hơn người khác ở trong thôn một chút, khả năng điều kiện cũng tốt người ở trong huyện một chút mà thôi, dạy cái gì mà người thượng vị chứ, có phải quá sớm, quá đột ngột quá rồi không.

TBC

Chẳng qua thấy a nương và a tỷ đều học rất nghiêm túc, Giang Miên Miên cũng chỉ đành ngoan ngoãn học theo, không thể quậy phá.

Thật sự quậy phá, a nương cũng rất hung dữ, rìu của a nương vung lên uy phong lẫm liệt.

Ân Cô thấy tiểu cô nương cũng theo học, thực ra bà ấy muốn nói, ngươi không cần, ngươi không cần học, thật sự, ánh mắt của ngươi nhìn cái gì cũng cách biệt ngoại vật, trời sinh có dáng vẻ của người thượng vị, còn có thể giả vờ hơn cha ngươi, ngươi thật sự không cần học.

Giang Miên Miên đang học hăng say, bị cô bà đưa cho một cái cửu liên hoàn, bảo nàng tự chơi.

Giang Miên Miên:...

Được rồi, chơi cửu liên hoàn cũng rất vui.

A tỷ và a nương đang học, Giang Miên Miên nghe thấy động tĩnh, cha và huynh trưởng về rồi.

Giang Miên Miên chạy ra đón người.

Bây giờ nhà bọn họ không cần leo dốc từ trong thôn lên nữa, đã xây một con đường, có thể trực tiếp cưỡi ngựa từ cổng thôn lên.

Nghe thấy tiếng vó ngựa từ ca, là cha và huynh trưởng trở về.

Không biết sao cảm thấy dáng vẻ hôm nay của hai người hình như rất vui.

Giang Miên Miên như quả cân nhỏ leo lên người cha trước.

Huynh trưởng quá thích vò đầu nàng, vẫn là cha tốt hơn một chút.

Giang Phong về nhà, thấy Giang Du đang liếc mắt xiên xiên nhìn mình, kỳ quái hỏi: "Chuyện gì vậy, mắt muội bị co rút sao?"

Giang Du:... Nàng ấy đang dùng cách nhìn người chân thành mà cô bà dạy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

A nương nhìn cha, vừa sùng bái vừa tôn sùng vừa ái mộ lại nói không rõ… dù sao đều kéo thành sợi.

Cô bà đây là dạy cái gì vậy.

Chẳng trách không cho nàng học nữa.

Giang Trường Thiên hôm nay về nhà, cả người vô cùng thông suốt, như thể khác với ngày thường.

Ngày thường hắn cũng rất tuấn tú, nhưng luôn có một loại vẻ đẹp u ám.

Có chút ý tứ giống mỹ nhân điên cuồng.

Hôm nay lại có vẻ bình thường hơn rất nhiều, cảm thấy càng đẹp càng tươi sáng hơn, cả thân phát sáng.

Đại ca cũng giống như trở về lại dáng vẻ ăn chơi, lười biếng có chút bĩ soái, không còn quá nghiêm túc.

Không biết đi làm chuyện tốt gì, thay đổi lớn như vậy.

Giang Miên Miên giọng nói non nớt hỏi cha: "Cha đi ra ngoài lâu như vậy, Miên Miên nhớ cha lắm, cha có mang quà cho con không."

Tâm trạng trưởng bối tốt, thì phải xin quà, thao tác cơ bản.

Giang Trường Thiên bị hỏi đến có chút ngây người, hôm nay thật sự không nghĩ đến chuyện cầm quà cho tiểu gia hoả.

Chẳng qua nàng hỏi rồi, chắc chắn có.

Giang Trường Thiên lục lọi trên người một chút, mò ra một con d.a.o nhỏ.

Con d.a.o nhỏ này hắn vẫn luôn mang theo bên người, trước đây đã từng cho hắn một nửa dũng khí để sống sót.

Bây giờ dường như không cần nữa, hắn có thứ quan trọng hơn con d.a.o nhỏ.

Con d.a.o nhỏ này là cha hắn khi còn sống đưa cho hắn.

Hắn dị thường trân trọng nó.

Hôm nay, Giang Trường Thiên lấy con d.a.o nhỏ ra, đưa cho Tiểu Miên Miên nói: "Cho con, có thể gọt vỏ trái cây."

Giang Trường Thiên cười nói.

Nhà bọn họ vẫn luôn rất nghèo, mọi người ăn trái cây đều ăn cả vỏ, chỉ có tiểu hài tử này, nhất định phải gọt vỏ mới ăn, cũng không biết có tật xấu tinh quý như vậy từ đâu ra.

Nhìn Ân Cô lộ vẻ nhìn nhiều thành quen, dáng vẻ vốn dĩ là như vậy, Giang Trường Thiên thực ra đã có suy đoán về thân thế của mình.

Nhưng hắn lại không xác định, hắn đã đọc thư của Giang lão phu nhân, một bức gửi cho Thất hoàng tử phi, một bức lại là cho đại phò mã gia, trượng phu của Trưởng công chúa.

Thực ra hắn chỉ xem qua, không giữ lại, thư vẫn được gửi đi, hắn không dám tin lời của Giang lão phu nhân, hắn muốn đợi người đến, vừa lúc tìm hiểu ngọn nguồn.

Giang Miên Miên không nghĩ tới chỉ thuận miệng làm nũng, thế mà lại thật sự có quà.

Rất vui vẻ cầm con d.a.o nhỏ, trượt xuống dưới, lại đi tìm a huynh.

Dùng lý do tương tự hỏi một lần, a huynh cho nàng một cái thơm, thơm đầy nước dãi lên mặt nàng…

Thôi vậy, tự mình chơi.

Giang Miên Miên rất vui vẻ cầm con d.a.o nhỏ.

Bắt đầu sự nghiệp gọt vỏ của mình, dùng d.a.o cắt từng miếng từng miếng trái cây một, vỏ, vỏ quả thịt quả hạt quả, chia ra rõ ràng.

Chia xong còn không thỏa mãn, nếu như có con vật nhỏ thì tốt rồi, có thể ôn tập môn học giải phẫu một chút.

Giang Miên Miên nghĩ như vậy, ngày hôm sau liền nhận được một con thỏ xám do Giang Tiểu Thụ chỉ huy đại quân đàn kiến khiêng đến cho nàng.

Con thỏ màu xám.

Đã bị cắn c.h.ế.t rồi.

Đáng tiếc cho một con thỏ xinh đẹp.

Giang Miên Miên cầm d.a.o nhỏ, xẻ da ngoài, cổ, gân cơ, xương cốt, nội tạng của con thỏ, phân loại xong, sắp xếp chỉnh tề gọn gàng.

Sức lực lớn có một chút chỗ tốt, khi giải phẫu, không bị vướng tay chút nào, không cần dừng lại, trực tiếp mổ xẻ.

Lo lắng người nhà phát hiện, bị dọa một phen, Giang Miên Miên xẻ con thỏ xong, phân cắt thành đơn vị nhỏ nhất, lại bảo đàn kiến nhỏ khiêng đi ăn.

Hợp tác hoàn hảo.

Mỗi ngày nàng dành ra một chút thời gian, nhận được con mồi của đàn kiến nhỏ, sau đó nàng giải phẫu mổ xẻ, lại để đàn kiến nhỏ khiêng đi.

Kỹ nghệ ngày càng thành thục.

Giang Miên Miên cũng cảm thấy rất yên tâm, như tìm được con đường sinh tồn của mình.

Sở trường thuộc về chính mình, quả nhiên người thành thạo một nghề, đến chỗ nào cũng thủng thẳng không lo.