Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 142



Hàn thế tử hơi cảm thấy vô vị nhớ đến phải đi bái phỏng Giang gia.

Phái người gửi bái thiếp.

Từ khi biết Hàn thế tử sắp đến, Giang gia đã đang chỉnh đốn.

Ngoại trừ Phật đường chưa sửa chữa xong, chẳng qua Hàn thế tử chắc hẳn cũng sẽ không Phật đường.

Các nơi khác đều được quét dọn sắp xếp lại một lần.

Ngoại trừ Giang Vinh không ra gặp người, trên mặt Giang Hoài Sinh thêm vết sẹo mới, nhưng tinh thần cũng tốt hơn.

Mẫu thân và Tuệ Vân công chúa quan hệ thân thiết, là bằng hữu tâm giao, nhi tử của Tuệ Vân công chúa đến huyện Minh, nhà bọn họ chắc chắn có thể xoay người, rời khỏi nơi quỷ quái này.

Khoảng thời gian này bị đệ đệ giày vò, hắn ta sắp điên rồi.

Bây giờ không thể chờ được mà muốn rời khỏi nơi quỷ quái này.

Ngay cả Giang lão phu nhân trước nay luôn trấn tĩnh đều bày ra dáng vẻ kích động không thôi, chẳng qua mọi người đều có thể thông cảm, bị Giang Trường Thiên kia thỉnh thoảng lại tra tấn một lần, sắp điên rồi.

Trước mắt người đến này không chỉ là quý nhân, mà là ân nhân cứu mạng dẫn họ thoát khỏi bể khổ.

Giang Uyển vực dậy tinh thần tiếp đãi khách quý.

Lại nhớ đến lần trước trong nhà có khách đến, vẫn là hai vị công tử trong Kinh, vật đổi sao dời.

Ngô thị lâu rồi không thấy tướng công phấn chấn, từ khi mặt hắn ta bị thương, dường như vẫn luôn u sầu không vui.

Sau lại sinh ra Thư Thư, hắn ta cũng vui vẻ, nhưng tâm trạng trước sau vẫn không phấn chấn.

Trải qua ngày u ám đó, dáng vẻ càng như không thể gượng dậy nổi.

Ngô thị không vào tĩnh thất kia, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Vinh Nhi thật sự là bị dọa cho điên rồi.

Hôm nay cuối cùng cũng phấn chấn lên, mặc dù trên mặt lại bị thương, sắc mặt lại vui vẻ, dường như trở về như trước.

Ngô thị cũng rất vui vẻ.

Nếu như cả nhà có thể về Kinh Thành, có thể tìm danh y chữa trị cho Vinh Nhi, nói không chừng sẽ bình phục trở lại bình thường.

Trong nhà có khách quý đến, nàng ta cũng hơi sửa soạn một chút.

Nàng ta vốn là mỹ nhân có tiếng trong kinh, thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Giang Hoài Sinh, nước chảy thành sông mà thành hôn, chưa hưởng thụ được mấy năm đã theo phu quân lưu lạc đến nơi xa xôi này.

Nhắc đến quý nhân trong kinh, cũng có chút thổn thức.

Cuối cùng khổ tận cam lai.

Ngô thị chải tóc trước gương đồng, trong gương đồng là một thiếu phụ mới sinh đẻ không lâu, trên người có sự dịu dàng mẫu tính, nước da trắng ngần, cả người hơi đầy đặn một chút, nhưng vừa phải có chừng.

Y phục là của đồ khi trước khi nàng ta sinh, đã cũ, nhưng trong tình huống này, cũng không thể yêu cầu gì nhiều, so với đám người ngoài kia, đã là cực tốt.

Nàng ta và phu quân đến thỉnh an mẫu thân, phát hiện tinh thần của mẫu thân cũng tốt hơn, đã tỉ mỉ trang điểm qua.

Giang Hoài Sinh nhìn thấy mẫu thân như vậy, có chút xót xa, hắn ta nhớ khi phụ thân còn sống, mẫu thân vẫn luôn trang điểm như này.

Giang Uyển cũng sửa soạn rất chỉnh tề.

Tâm tình của Giang lão phu nhân tốt, nhìn cái gì cũng thấy tốt, tay cũng không cảm thấy đau nữa.

Duy nhất vẫn thấy Ngô thị có chút không thuận mắt, mở miệng nói: "Quý nhân đến, con tốt xấu gì đổi y phục mới, mặc cái này trông quá bần hàn."

Ngô thị bị mẹ chồng nói đến mặt đỏ bừng, hơn nửa năm nay nàng ta mang thai sinh để, y phục mới cũng được may trong lúc mang thai, quá rộng, sinh xong nhiều việc, cũng không kịp may.

Giang Uyển nghe lời tổ mẫu nói, nghĩ đến là chính mình sơ suất, vội vàng nói: "Tổ mẫu, mẫu thân còn phải bế muội muội, vải của y phục mới có hơi cứng, mẫu thân là vì muốn thuận tiện hơn khi ôm muội muội."

Giang lão phu nhân lúc này mới gật đầu,xưa nay chưa thấy mà vỗ vỗ tay Ngô thị nói: "Làm khó con rôi."

Ngô thị có chút kinh thụ sủng nhược kinh.

Giang Hoài Sinh thấy mẫu thân và thê nữ hòa thuận, cũng rất vui vẻ.



Hàn thế tử quả nhiên tự mình đến cửa bái phỏng.

Ý định ban đầu của hắn ta chỉ là đến xem, hoàn thành nhiệm vụ.

Lại nhìn thấy nữ tử ôm hài nhi, lộ ra ngón tay trắng nõn, cúi đầu trêu đùa oa nhi, oa nhi dựa vào bộ n.g.ự.c phẳng phiu của nàng ta, nàng ta cười lên, hàm răng trắng bóc, ngẩng đầu mặt mặt trứng ngỗng, mày lá liễu, cổ thiên nga, người hơi đầy đặn kia, hắn ta quyết định ở lại dùng cơm.

"Tẩu tử, hài tử này xinh đẹp quá, để ta ôm." Hàn thế tử không kiêng dè mà đưa tay ra bế hài nhi, mu bàn tay trực tiếp chạm vào cơ thể mềm mại của Ngô thị.

Khi đón lấy hài tử, tay khác cũng không cẩn thận nắm lấy tay Ngô thị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngô thị có chút kinh hoảng không thoải mái.

Giang lão phu nhân ngồi đoan chính trên cao đường, ánh mắt không kiềm chế được từ ái.

Giang Hoài Sinh và thế tử nói chuyện vui vẻ, Thế tử thế mà lại gọi hắn ta là, gọi Tinh nhi là tẩu tẩu.

Giang Uyển dụng tâm chuẩn bị bữa ăn, và chuẩn bị nơi nghỉ ngơi thay y phục cho quý nhân.

Một bữa cơm, khách chủ đều vui.

Trong giấc mơ của Giang Uyển, Hàn thế tử đối xử với nàng ta cực tốt, như một trưởng bối chân chính

Nơi chốn nghĩ cho nàng ta.

Giang Uyển cũng vô thức mang theo tình cảm kính yêu.

Hàn thế tử ngạc nhiên phát hiện, Giang gia không chỉ có Giang phu nhân Ngô thị cực đẹp, dung mạo, mùi vị đều chạm đến trái tim của hắn ta, nữ nhi của Ngô thị thậm chí còn càng xinh đẹp hơn.

Trong Kinh Thành cũng hiếm khi gặp được thiếu nữ có dung nhan xinh xắn như vậy.

Chẳng qua hắn ta không có hứng thú với tiểu cô nương.

Mà cảm thấy Ngô thị càng làm người vừa ý, đến cả nữ nhi sinh ra cũng xinh đẹp như vậy.

Người Giang cực kỳ nhiệt tình.

Hơn nữa không lộ chút giả dối, nhiệt tình mà chân thành.

TBC

Ánh mắt của Giang lão phu nhân khi nhìn hắn ta cũng rất từ ái, hắn ta cũng không cảm thấy lạ, Hoàng thượng sủng ái hắn ta, trưởng bối nào dám không từ ái với hắn ta.

Ngoại trừ mẫu thân.

Hắn ta cực ít khi gặp mẫu thân, trong ký ức cũng rất ít. Số ít lần hiếm hoi gặp mặt cũng đều là lạnh lạnh lùng lùng.

Mẫu đối xử với ai cũng lạnh lùng, không riêng gì với hắn ta.

Đương nhiên trong cuộc sống hắn ta cũng không thiếu thương yêu.

Đương kim thánh thượng là thân cữu cữu của hắn ta, hắn ta đi đến đâu cũng là đi ngang, ai dám không cho hắn ta mặt mũi.

Phụ thân cũng là mọi chuyện thuận theo, thậm chí ít khi yêu cầu hắn ta làm cái gì.

Ngàn vạn thương yêu tập trung trên người, ngoại trừ sao sáng mặt trăng không hái xuống được, thứ khác muốn gì đều đưa tay ra là có.

Hàn thế tử phát hiện Giang Hoài Sinh này còn khá thú vị.

Hắn ta gọi Giang Hoài Sinh là đại ca, hắn ta thế mà rất thản nhiên tiếp nhận.

Người khác đều biết, bình thường hắn ta đều là vì tẩu tẩu mới gọi đại ca, trong Kinh ai có mặt mũi làm đại ca của hắn ta.

Cả nhà này thân thiết đúng là rất thân thiết, chỉ là đầu óc có vẻ như đều không được tỉnh táo lắm.

Hàn thế tử hành sự ngạo mạn, ép Giang Hoài Sanh uống rất nhiều rượu.

Giang Hoài Sanh lúc đầu nói mặt không cẩn thận để bị thương không tiện uống rượu.

Nhưng sắc mặt Hàn thế tử sầm xuống, không vui, Giang Hoài Sinh mới không thể không uống cùng.

Hàn thế tử này muốn làm người vui lòng, ép người uống rượu vẫn rất lợi hại.

Dù sao hắn ta cũng quanh năm sống bên cạnh Hoàng đế cữu cữu, người cần lấy lòng nhất chính là cữu cữu, nói chuyện chắc chắn là dễ nghe.

Thông minh xã giao cũng có, ít nhất hắn ta trước giờ chưa dám làm chuyện gì quá khác người trong cung.

"Đại ca, ta ngươi vừa gặp như quen, ngày nào ngươi về trong Kinh, ta dẫn ngươi đi gặp cữu cữu của ta, ngươi bác học nhiều tài như vậy, cữu cữu ta nhất định sẽ thích ngươi. Cữu cữu ta tiếc tài nhất."

Hàn thế tử mở miệng liền gọi cữu cữu, Giang Hoài Sinh nghe đến đầu óc lâng lâng, đó chính là Hoàng thượng, cũng uống đến say rồi.

Thậm chí nghĩ đến có một ngày nào đó mình về Kinh, một đường thăng quan, ngồi ở vị trí cao hơn cha mình năm đó, con hơn cha, không phụ kỳ vọng cao của cha.

Mặc dù trong ký ức của hắn ta, phụ thân đánh giá hắn ta: Hoài Sinh, con làm người trầm ổn, học vấn không tệ, nhưng con trải nghiệm quá ít, không đủ tâm cơ, không mong con quan cao lộc hậu, chỉ mong con có thể sống an ổn một đời.

Phụ thân ban chữ cho hắn ta, Thủ Thành, Giang Thủ Thành.

Kỳ vọng lớn nhất của phụ thân đối với hắn ta là có thể thủ một toà thành là tốt lắm rồi.

Nhưng hắn ta nhớ phụ thân đánh giá đệ đệ lại là: Trường Thiên trời sinh khôn ngoan, tuỳ cơ ứng biến, tất nên tiền đồ.

Uống rượu xong, Giang Hoài Sinh nghĩ đến chuyện cũ, nghĩ đến phụ thân, nghĩ đến đệ đệ hiện nay đã trở thành cừu nhân, có chút thổn thức, không nghĩ đến, đệ đệ được phụ thân thương yêu như vậy, lại không phải thân đệ đệ của hắn ta.

Bây giờ còn giống cừu nhân hơn cả cừu nhân, muốn để cả nhà bọn họ vào chỗ chết, nước lại là Hàn thế tử trước mắt từ Kinh Thành đến này, thân cận hơn cả đệ đệ.

Giang Hoài Sinh uống nhiều, uống đến thất thố, nước mắt cũng chảy ra.

Hắn ta không hiểu, đệ đệ hắn ta từng cõng trên lưng, ngoan ngoãn nằm sau lưng hắn ta, nói lớn lên muốn trở thành người giống như a huynh, hiện nay lại trở thành như vậy.