Giang lão phu nhân nhìn Giang Hoài Sinh và Hàn thế tử tương thân tương ái, rượu chè vui vẻ, cảm thấy hài lòng một cách khó hiểu.
Nam tử uống rượu nói chuyện, bà ta là nữ nhân trưởng bối ở hậu trạch, không tiện tham gia.
Bà ta quay về phòng, nhưng là Uyển nhi đi cùng bà ta.
Cảm xúc của bà ta d.a.o động hơi lớn, thậm chí có chút thất thố.
Không nghĩ đến, trong tình cảnh như vậy, gặp được hài tử này.
Hắn ta còn hỏi tay của mình thế nào rồi.
Giang lão phu nhân chỉ nói là không cẩn thận bị thương.
Nói xong mắt còn uất ức đến đỏ hoe.
Đều là tên súc sinh đó.
…
Bên kia Giang Hoài Sanh đã uống say.
Hàn thế tử nhíu mày nghe người này oán hận về đệ đệ hắn ta một hồi, mệt nửa ngày hoá ra phản tặc Giang nhị kia chính là hài tử nhà bọn hắn nhận nuôi?
Đây là người gì vậy.
Người ta tạo phản rồi, ngươi hẳn là nên đi theo ăn no uống say, oán hận cái gì chứ, nếu không thì đại nghĩa diệt thân [1] đi.
[1]
[1] vì việc nước quên tình nhà
Hàn thế tử không hiểu được cách suy nghĩ của người này, cũng không quan tâm lắm.
Hắn ta sai người đi mời tẩu tẩu đến, đại ca uống say rồi, tẩu tẩu phải đến chăm sóc chứ.
Ngô thị vừa mới cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nàng ta và tướng công là thanh mai trúc mã, thành hôn cũng khá sớm, sau khi thành hôn, Giang lão phu nhân không muốn nàng ta đi ra ngoài giao thiệp, cũng không có ai sẽ nói chuyện của Hàn thế tử với nàng ta.
Nàng ta cảm thấy có thể là chính mình đa tâm, nghe nói Hàn thế tử vừa mới thành hôn, lại là người được Thánh thượng yêu thương ngàn vạn, làm sao nảy sinh loại tâm tư như vậy với nàng ta, còn là có tâm tư với nữ nhân có ba hài tử.
Nàng ta thậm chí cảm thấy có phải mình đã lâu không quan hệ với tướng công, nổi lên tâm tư kỳ quái hay không.
Tự mình kiểm điểm lại mình một chút.
Bây giờ nghe tướng công uống nhiều, nàng ta bảo v.ú nương chăm sóc Thư Thư, đi chăm sóc tướng công.
Ngô thị mặc một chiếc váy trắng, trên đầu cũng không có trang sức gì, chỉ có một cây trâm ngọc, tai cũng không có đeo khuyên tai, bởi vì nàng ta thường chơi đùa với hài tử, cảm thấy Thư Thư rất thích chạm vào tai nàng ta, đeo khuyên tai không tốt cho hài tử.
Nàng ta sinh hài tử xong liền dứt sữa, vóc dáng phục hồi cũng rất tốt.
Dù sao cũng có v.ú nương, đã có kinh nghiệm.
Váy trắng trâm ngọc ngược lại không dễ lộ cũ, bởi vì không có màu để phai, chỉ là có hơi dễ bị bẩn, ngày thường chú ý là được.
Ngô thị vào phòng, phát hiện tướng công đã say ngã nhoài nằm trên tháp mềm, cực kỳ nhếch nhác.
"Tẩu tẩu, đại ca uống nhiều rồi, ta và tẩu cùng đỡ đại ca về phòng thôi."
Ngô thị cảm thấy loại cảm xúc không thoải mái kia lại dâng lên, Hàn thế tử này xưng hô nàng ta thân mật quá mức.
Nhưng trước ánh mắt của mọi người, có lẽ vẫn là mình nghĩ nhiều.
Nàng ta muốn bảo nha hoàn dìu, chẳng qua bây giờ Giang phủ đã không còn là thời điểm nha hoàn thành đoàn, cắt giảm rất nhiều.
Một mình nha hoàn cũng không dìu nổi.
Hàn thế tử nhiệt tình tiến lên giúp đỡ.
Cùng nhau dìu Giang Hoài Sinh về phòng, nha hoàn đi lấy nước hầu hạ.
Hàn thế tử lại không đi ra ngoài, ngược lại thưởng thức gian phòng một chút.
Rộng rãi, gọn gàng, có gương trang điểm, đồ của hai người để chung một chỗ, có thể thấy tình cảm khá tốt.
Ngô thị cởi giày cho tướng công.
Hàn thế tử thế mà lại muốn bước đến giúp đỡ.
Cả người ôm lấy Ngô thị từ phía sau, nắm lấy đôi tay của nàng ta.
"Tẩu tẩu, ta giúp tẩu, việc chân tay này, sao có thể để tẩu làm, hắn đúng thật là không biết thương hương tiếc ngọc."
Ngô thị vừa nhục vừa quẫn, tướng công đang ngủ ngay trên giường trước mặt, Hàn thế tử này lại dám to gan tận trời làm loại chuyện như này, mà sao nha hoàn còn chưa vào.
"Ngươi buông ta ra."
"Không buông."
Sức lực toàn thân Ngô thị như thể bị rút đi, không thể vùng vẫy được.
…
Giang lão phu nhân hồi tưởng quá khứ, tựa vào ghế mềm, sức lực toàn thân như thể bị rút đi, nước mắt giàn giụa.
Sáng sớm, cả nhà cùng cô bà vào núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hôm nay cha nói muốn dẫn mọi người đi nấu cơm dã ngoại.
Giang Miên Miên rất vui vẻ, tiểu hài tử thích thứ mới mẻ.
Thời tiết nóng nực, một hàng nhiều người đi rất lâu.
Lần trước cả nhà chỉnh tề đi vào núi, vẫn là lần chạy nạn lần trước.
TBC
Lần này cha dẫn đường, dẫn mọi người đến trước một thác nước nhỏ.
Thanh mát sảng khoái, hơi nóng bỗng biến mất.
Giang Trường Thiên cảm thấy chỗ này rất tốt, có xúc động khiến văn nhân làm thơ, đáng tiếc tài thơ của hắn bình thường.
Ngày hè nhìn thác nước như sương trắng, rơi xuống vực sâu, vực sâu tăm tối, liên tục bị thác nước đập vào.
Phong cảnh cực đẹp lại thanh tĩnh.
Giang Miên Miên cũng thích chỗ này, há miệng như thể thác nước có thể rơi vào trong miệng.
Chẳng qua Miên Miên cảm thấy biểu cảm của a nương có vẻ như có một tia không được tự nhiên.
Cô bà trải khăn cho mọi người, bày đầy điểm tâm thịnh soạn.
Cha và a huynh ở bên cạnh dựng lò đất.
A nương nói ta đi vòng vòng xung quanh.
A tỷ cũng nói ta đi vòng vòng xung quanh.
Đột nhiên nghe thấy tiếng dã thú dữ trong núi kêu gào.
Giang Miên Miên bị doạ giật mình.
Ân Cô vội ôm tiểu cô nương vào lòng, an ủi nói: "Không sao, không sao, cô bà ở đây."
Bà ấy vừa an ủi vừa nhìn trái nhìn phải, xung quanh đều là rừng rậm, quả thật có chút doạ người.
Vực sâu trước mắt này cũng vậy, sâu không thấy đáy, có ném rất nhiều xác đi chăng nữa cũng không có người phát hiện ra.
Đột nhiên rừng rậm xao động.
Có người đến.
Một lúc sau thấy a nương cầm một con heo rừng răng nanh đen về.
Heo rừng đã bị đánh ngất.
Nhưng sờ vào da vẫn còn nóng hầm hập, m.á.u cũng còn nóng.
Giang Miên Miên nghĩ, tiếng kêu vừa rồi thảm thiết như vậy có phải là do con heo rừng này phát ra không.
Ân Cô hiển nhiên cũng nghĩ đến.
Đợi đến khi Ân Cô thấy Tần thị ở bên hồ sâu động tác như nước chảy mây bay róc heo rừng thành từng phần phân loại rồi để một bên, bà ấy nhìn tiểu cô nương trong lòng đang lộ ra nụ cười vô tội với mình, lại nhìn Tần thị, đột nhiên tìm được nguyên nhân tiểu cô nương thường ở chỗ kia chia cắt con thỏ nhỏ, chẳng phải là giống Tần thị sao.
Bà ấy lặng lẽ hồi tưởng một chút, chính mình ở trước mặt Tần thị có làm gì không thoả đáng không.
Trong ấn tượng của bà ấy, Tần thị trước nay chính là một nữ tử khá thông minh, mặc dù kiến thức có hạn nhưng đối nhân xử thế không gì để chê, học cái gì cũng rất nhanh.
Lại không nghĩ đến tài năng thực sự của nàng ấy lại ở chỗ này.
Ân Cô thừa nhận chính mình bị lừa rồi.
Đại khái là là xuất cung lâu rồi, tính cảnh giác kém đi.
Dẫn đến chính mình nhìn người cũng không chuẩn nữa.
Thân thủ này của Tần thị, cần dạy lễ nghi gì chứ.
Bà ấy cần phải dạy lễ nghi cho người khác, tránh bất kính với Tần thị.
Ân Cô lặng lẽ tự xét lại một chút, đột nhiên hiểu được nguyên nhân mỗi lần Giang tiên sinh ở trước mặt Tần thị luôn lộ ra bộ dạng giả vờ mềm yếu tranh sủng của đám phi tần trong cung, hóa ra đó mới là con đường sinh tồn.
Tần Lạc Hà chia thịt xong, Ân Cô vội chạy tới nhận.
Nhìn kích thước miếng thịt đồng đều, trong lòng Ân Cô hơi co rút, trái tim cũng cuộn thành kích cỡ miếng thịt, nụ cười trên mặt càng thêm hiền hoà nói: “Phu nhân vất vả rồi.”
Tần thị lau một chút mồ hôi mịn không tồn tại ở trên trán, không vất vả, chỉ là chuyện cỏn con.
Chẳng qua không biết sao lại cảm giác Ân Cô dường như càng kinh trọng càng có chút gì đó hơn với nàng ấy.
Mặc dù thái độ trước đó của Ân Cô đối với nàng ấy cũng cực kỳ tốt, nhưng dường như ở giữa có một chút khác biệt nho nhỏ.
Giang Phong và a dựng bếp, dựng xong vốn dĩ chuẩn bị vào núi thể hiện tài năng, trên đường đến hắn đều nghe thấy tiếng động của chim thú chạy như bay.
Kết quả là a nương giành trước.
Nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng không chút tốn sức nào của a nương, Giang Phong lặng lẽ cất kiếm đi.
Đi rửa rau.
Giang Trường Thiên nhìn động tác thành thục của Hà muội, ngoan ngoãn đưa trà cho nàng ấy.
Giang Du chạy không thấy bóng dáng, thịt đã cho vào nồi rồi, nàng ấy mới ôm một bó nấm tươi lớn trở về, bên trong thậm chí còn có sáu quả trứng chim.