Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 151



Giang Nhị đẹp u ám sắc sảo hơn một chút, nữ tử kia lại thoải mái dịu dàng, như gió cuốn mây bay, rất bao dung.

Nhìn bọn họ đứng cùng một chỗ, sẽ cảm thấy Giang Nhị là người được chăm sóc.

Hàn thế tử không dám nhìn Giang Nhị, lại không cẩn thận nhìn nữ tử bên người Giang Nhị đến ngây người.

Sao có thể có nữ tử như vậy, nói về dung mạo, không bằng rất nhiều tiểu nương tử thanh tú, cũng không phải kiểu mày mỏng mắt nhỏ, mặt mâm nói ra cũng có hơi tròn, vóc người cũng cao quá mức, nhưng chính lại tràn đầy cảm giác an toàn.

Sẽ cảm thấy nàng ấy ôn nhu, nàng ấy xinh đẹp, nàng ấy yên tâm.

Đặc biệt là ánh mắt nàng ấy nhìn Giang Nhị, cả người càng thêm xinh đẹp dịu dàng, như có thể nhìn ra tình nồng mật ý.

Ánh mắt nàng ấy vô cùng kiêu ngạo, dạt dào nhiệt tình, cả người xán lạn không gì bằng.

Nam tử mỹ diễm như Giang Nhị vậy mà cũng không thể che khuất phong thái của nàng ấy.

Ngược lại tôn lên một vẻ đẹp khác biệt của nàng ấy.

Nhất thời Hàn thế tử chỉ cảm thấy những nữ tử mình gặp trước đây đều là phấn son tầm thường, nữ tử trước mắt này mới là tuyệt sắc chân chính, mỗi một điểm của nàng ấy đều trúng điểm hắn ta thích.

Dường như người hắn ta vẫn luôn tìm kiếm chính là một nữ tử kiêu ngạo hào phóng như vậy cùng sống đến già.

TBC

Hàn thế tử như bị ma quỷ ám, si dại nhìn nữ tử kia.

Mà đám người xem náo nhiệt nhìn thấy Giang tư mã dẫn theo thê tử, vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ.

Đặc biệt là nữ tử, luôn cảm thấy nếu như đứng người bên cạnh Giang tư mã là mình, chắc cũng sẽ xinh đẹp rạng ngời như vậy.

Giang tư mã thật quá dịu dàng, nhất cử nhất động của hắn đối với thê tử đều là dáng vẻ cẩn thận nuông chiều.

Giang Uyển lại là nhìn thấy Mạnh Thiếu Hà thế mà đi đến trước mặt Giang Du, không chút kiêng kị, nói chuyện với nàng ấy, hai người dường như rất quen thuộc, Giang Du không biết nói cái gì, thậm chí còn dùng tay đánh vào trước n.g.ự.c Mạnh Thiếu Hà một cái, dáng vẻ không chút đoan trang.

Nội tâm của Giang Uyển phập phồng, luôn cảm thấy thứ thuộc về chính mình bị cướp đi, hơn nữa là bị người mình xem thường cướp đi.

Ngô thị nhìn một đôi bích nhân ở dưới ánh nhìn của mọi người, tay cầm tay, Giang Nhị nhất định rất thích thê tử của hắn, ánh mắt hắn chân thành tha thiết, nhìn về phía thê tử, trong mắt đều là ánh sáng.

Nàng ta không nghĩ tới, chính mình có một ngày sẽ ghen tị với một nữ tử thôn quê mà chính mình xem thường.

Thế đạo này vinh hiển của nữ tử đều bắt nguồn từ nam tử.

Phu tôn thê vinh.

Chính mình đã từng tin tưởng sâu sắc tướng công chỉ là số mệnh không tốt, chắc chắn có một ngày có thể vinh hiển trở về.

Nhưng hôm nay, càng ngày càng mù mịt.

Nàng ta không khỏi nhìn về phía Hàn thế tử trên đài cao, đạo mạo kiêu ngạo, dáng vẻ chính nhân quân tử.



Ban đêm.

Lúc ngủ.

Ngô thị đuổi một v.ú nương đi, vốn dĩ có hai người, nhưng một người trong đó đến biệt viện liền không làm việc tử tế, gây đủ mọi chuyện.

Ngô thị cũng không dám dùng người như vậy, tất nhiên là đuổi đi.

Chỉ còn lại một v.ú nương, nàng ta ngủ có chút không yên tâm.

Nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy, nghĩ đến đi xem hài tử, mở mắt lại nhìn thấy tướng công vẻ mặt âm u ngồi trước mặt mình, làm nàng ta giật mình.

"Sinh ca?" Ngô thị thấy ánh mắt của hắn ta không đúng, cẩn thận gọi một tiếng.

Lại thấy hắn ta đột nhiên duỗi hai tay ra bóp cổ mình, vừa bóp vừa hung dữ hỏi: "Hôm nay có phải nàng lén đi ra ngoài hay không, nàng đi xem Giang tư mã hay là đi xem Hàn thế tử?"

Ngô thị bị bóp đến mức thở không ra hơi, liều mình vùng vẫy.

Cuối cùng mò được một miếng ngọc bội, dùng sức đập lên trên, mới đánh tỉnh Giang Hoài Sinh.

Giang Hoài Sinh xoa đầu, nhìn vết hằn trên cổ thê tử, giật nảy mình.

Hắn ta không dám tin đây là chính mình làm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn ta vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, Tinh Nhi, ta không có ý muốn làm nàng bị thương, ta nằm mơ, không biết tại sao chính mình lại ngồi dậy."

Ngô thị sợ đến mức cuộn mình trong góc giường run rẩy.

Nàng ta quá hoảng sợ.

Không nghĩ rằng tướng công đồng sàng cộng gối lại ra tay bóp c.h.ế.t chính mình, mà hắn ta lại chỉ là đang nằm mơ?

"Tướng công, chúng ta hoà ly đi." Một đường chông gai, ly biệt quê hương, Ngô thị chưa từng nghĩ đến việc hoà ly.

Giang Hoài Sinh nghe thấy lời Tinh nhi nói, chỉ cảm thấy nỗi sợ cực lớn lan tràn, mình lại bị phản bội.

Hắn ta lập tức quỳ xuống trước Tinh Nhi: "Không phải nàng nói chúng ta không rời không bỏ, đầu bạc vẫn không chia lìa, muốn sống cả đời sao? Tại sao nàng muốn rời ta mà đi? Bây giờ người người nói ta mới là kẻ bất hiếu g.i.ế.c mẫu, nhưng mà ta là vì nàng mà, Tinh Nhi có phải nàng chê ta xấu đúng không, chê trên mặt ta có vết thương, nàng có thể nhìn má trái của ta, nàng không nhìn má phải là được."

Ngô thị lại càng thêm sựo hãi mà khóc lóc, không phải, không phải.

Nhưng Giang Hoài Sinh căn bản không nghe nàng ta giải thích, cứ nói cứ nói.



Ban đêm.

Thăng quan thành Giang tư mã ở nhà vẫn phải bưng nước rửa chân cho thê tử.

Tần Lạc Hà có chút e thẹn, nhưng nghĩ đến dạy bảo của cô bà, thản nhiên ngồi đó, nhìn tướng công cẩn thận xoa nắn chân của mình.

Nàng ấy là chân lớn, không bó chân, nhưng dáng chân rất đẹp, cung chân cầm trong tay rất thoải mái, cẳng chân cũng rất đều đặn, có vẻ đẹp khỏe mạnh của cơ bắp.

Tần Lạc Hà biết tâm trạng của tướng công rất tốt, bởi vì rửa chân cho nàng ấy rất cẩn thận, xoa bóp cũng rất cẩn thận.

Tình thú thuộc về phu thê hai người lan tràn.

Giang Miên Miên nằm trên giường, đã lớn rồi, không còn là tiểu thí hài mấy tháng tuổi nữa, không thể lại bẻ chân cho vào miệng gặm nữa.

Nhưng đôi khi vẫn giữ thói quen nằm trên giường liền bẻ chân.

Cô bà rửa mặt xong, vén màn giường vào nằm liền thấy tiểu gia hoả bẻ chân chơi.

Âm Cô cầm lấy khăn tay, lau tay cho nàng, phòng khi nàng lại ăn tay.

Giang Miên Miên thấy cô bà, lật người dậy, muốn bế.

Nàng thích vòng tay của cô bà, Ân cô tuy cũng lớn tuổi, nhưng không giống các lão thái thái khác, cô bà không bôi dầu bôi tóc, đầu tóc luôn được gội rất sạch sẽ khô ráo.

Thân thể cũng rất sạch sẽ khô ráo, không có mùi kỳ lạ.

Nằm gần cạnh ngủ còn rất thoải mái.

Cô bà sẽ dỗ nàng ngủ, vỗ vỗ cho nàng, trời nóng vẩy quạt, bây giờ Giang Miên Miên được chiều quen, không có người dỗ đều không thể tự ngủ được.

Nàng nằm đó, cảm nhận quạt điện hiệu cô bà, còn là chế độ ban đêm tĩnh âm, tò mò hỏi cô bà: "Cô bà, cô bà nói cha cháu thăng chức rồi, có phải chúng ta sẽ phải chuyển nhà đến phủ thành không?"

Ân cô lắc đầu nói: "Cái này ta không hiểu, phải xem quyết định của cha cháu."

Đôi phu thê cũng đồng dạng nằm xuống, Tần Lạc Hà cũng hỏi tướng công câu này: "Tướng công, chàng thăng quan rồi, vậy chúng ta phải chuyển đến phủ thành sao? Nếu đến phủ thành đám gà rừng và ngựa nuôi ở chỗ này, phải làm thế nào, trong phủ thành có rừng lớn như này không?"

Giang Trường Thiên cười nói: "Ở phủ thành hẳn là không có rừng, nếu như Hà muội không thích, chúng ta vẫn sống ở chỗ này, đây là nhà của chúng ta, cùng lắm là chiếm nhiều đất hơn, chiếm thêm vài cánh rừng."

Trong lòng Tần Lạc Hà có tính toán, đây mới là một huyện thành nhỏ đã có nhiều nữ tử gọi tên tướng công như vậy, còn có không ít người ăn mặc hoa hoè loè loẹt tình cờ đến trước mặt tướng công.

Những người đó đều là đẳng cấp quá thấp, ăn mặc thiếu vải đến ăn vạ. tướng công đều sợ đến mức trực tiếp trốn đi.

Nhưng nếu như đến phủ thành, có nữ tử lợi hại như cô bà nói, vừa có thể hạ thấp thể diện, vừa có thân phận cao quý, muốn trốn cũng không dễ.

Chính mình vẫn cần cố gắng, phải có năng lực người khác không thể sánh được, mới có thể đi cùng tướng công lâu dài, Ân cô nói muốn nâng khay ngang mày [2] , trước tiên phải có thể sánh vai mà đi, nếu tướng công đi vừa nhanh vừa xa, chính mình vẫn đứng yên tại chỗ, sớm muộn gì cũng sẽ bị ném xuống.

[2]

[2] phu thê cùng tôn trọng và thương yêu lẫn nhau

Ân cô nói hôn sự giống như làm việc.

Tần Lạc Hà cảm thấy rất đúng, nằm gần tướng công ngủ, trong lòng cũng đang suy nghĩ, làm thế nào có thể làm tốt hơn, thật sự nghĩ đến những kẻ diêm dúa loè loẹt kia, hận không thể đánh cho một trận no đòn.

Giang Miên Miên nằm gần Ân cô ngủ, trong lòng đang suy nghĩ, ngày mai nếu như trốn đi chơi, làm thế nào có thể tránh bị đánh một trận.