Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 150



Ngô thị nhìn xuống dưới liền thấy một nam tử tóc dài mặc áo bào đỏ tươi nhảy xuống ngựa, lại không sải bước về phía trước, mà lại đi đến trước xe ngựa, nâng rèm xe lên.

Sau đó đưa tay dắt một nữ tử xuống xe ngựa.

Hành động của hắn sẽ khiến người ta cảm thấy người xuống xe nhất định là một nữ yếu đuối không gì sánh được.

Kết quả người xuống xe ngựa là một nữ có vóc người rất cao, còn sắp ngang bằng hắn.

Đó là thê tử Tần Lạc Hà của hắn.

Mặc áo bào đỏ sẫm, còn hiên ngang uy vũ hơn hắn, một nữ tử trên người thế mà lại có một loại mỹ mạo soái khí.

Không hiểu sao khiến người cảm thấy hưng phấn và rung động.

Ngô thị đột nhiên nhớ lại, trước đây nghe Dao cô và mẹ chồng miêu tả Tần thị, là một nữu tử thôn quê, rất không lên được mặt bàn, gặp người nói chuyện ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng, co đầu rụt cổ, khí chất cực kỳ nhỏ nhen, khung xương rộng lớn, tay lớn chân to, còn không lên được mặt bàn hơn cả nha hoàn làm việc nặng, loại nữ tử này đều không vào nổi chính đường, chỉ có thể làm chút việc ngoài viện, sợ nàng ấy đi vào làm bẩn mắt quý nhân.

Nhưng trước mắt, nàng ấy nào có một phần câu nệ nào.

Tóc vấn đơn giản, trên đầu cài một cây trâm bạc, gặp người chào hỏi, mặt nở nụ cười, ánh mắt trong sáng vô tư.

Thậm chí Ngô thị cảm thấy chính mình cũng bị ánh mắt của nữ tử kia quét qua một cái, cảm giác chính mình giống như nhìn trộm bị bắt gặp.

Tiếp đó xuống xe ngựa chính là Du Tỷ Nhi.

Ngô thị vẫn nhớ khi ở nhà mình Du Tỷ Nhi bị Dao cô tóm lấy, nàng ấy như một con dã thú, vừa đánh vừa đá, còn dùng răng cắn người, nói chuyện cũng không sạch sẽ, chửi người rất thô tục.

Nhưng trước mắt Du Tỷ Nhi nhảy xuống xe ngựa, thế mà lại không kém Uyển Nhi nhà mình chút nào.

TBC

Uyển Nhi suy nghĩ có hơi nhiều, không giống cô nương ở độ tuổi này.

Giang Du hoạt bát hơn rất nhiều, mỉm cười tươi sáng đơn thuần, khiến người ta liếc một cái là nhìn thấu, rất yên tâm, ánh mắt linh động, nàng ấy nhìn chằm chằm vào nam tử trên đài, sau đó thế mà lại vẫy tay chào nam tử trên đài.

Vẫn là Du Tỷ Nhi kia.

Ánh mắt của Giang Uyển không biết từ khi nào rời khỏi sách dạy cờ, nàng ta nhìn thấy thiếu nữ vẫy tay kia, chói mắt không thôi, nhất là nhìn thấy nam tử trên đài cũng gật đầu đáp lại, mặt lộ ý cười nhẹ, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm cay đắng.

Ngô thị thấy một bà lão bế một tiểu nữ oa xuống xe ngựa, tiểu nữ oa ngẩng đầu cao cao, dáng vẻ nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, cười khúc khích.

Hàn thế tử vốn dĩ đang tạo dáng hào phóng đĩnh đạc trên đài cao.

Hắn ta không có gánh nặng thần tượng gì, tại hiện trường địa vị của hắn ta là cao nhất, không ai sánh được, mấy cô nương thôn quê này chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài, nhiệt tình một chút cũng có thể hiểu được.

Hắn ta ngồi đoan chính trên đài cao, nhìn xuống chúng sinh.

Sau đó nhìn thấy Giang Nhị cưỡi ngựa mà đến.

Người đó là Giang Nhị?

Đồng tử của Hàn thế tử co lại, cả người bắt đầu hơi run rẩy.

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

*

"Lục diễm nhàn thả tĩnh, hồng y thiển phục thâm [1] ."

[1]

[1] Trích trong thơ Hồng Mẫu Đơn của Vương Duy.

Giang Trường Thiên mặc áo bào đỏ, trở thành Giang tư mã.

Tư mã Kinh Châu.

Phẩm cấp đại khái là ngũ cấp.

Ban đầu Tư Mã chính là chăm sóc ngựa như trên mặt chữ.

Gần giống như Bật Mã Ôn.

Sau này Tư Mã mở rộng đến quản quân quản thuế.

Tất nhiên triều đình chiêu an chỉ cho một tên quan chức, không thể thật sự cho binh cho lương thực.

Hoàng huyện lệnh vui mừng trong lòng, Giang đại nhân thăng chức rồi, chức huyện lệnh này có thể trả lại cho ông ta làm không.

Nhưng ngẩng đầu lên nhìn, hai ngay nay ông ta cẩn thận hầu hạ, chỉ kém điều không đích thân rửa chân cho Đoan công công, giờ đây người ta cong lưng già tươi cười nói chuyện với Giang tư mã.

Thái độ cung kính nịnh hót kia, không phải hắn ta nói lưng hắn ta đau, không cong được sao?

"Giang tư mã thật sự tuổi trẻ tài cao." Đoan công công trẻ tuổi mỉm cười chân thành khen ngợi Giang Trường Thiên trẻ tuổi.

Hắn ta nghĩ, đây là người mà Nghiêm Đại Bạn nói cần chăm sóc, Nghiêm Đại Bạn không cho nói ra ngoài, lo sợ thân phận hoạn quan của mình ảnh hưởng đến phát bộ của người ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang tư mã này không hổ là bằng hữu của Nghiêm Đại Bạn, ở nơi xa xôi hẻo lánh này, chính mình cũng phát triển rất tốt.

Mà khuôn mặt này, nói một câu không dễ nghe, nếu như hắn vào cung, có thể không đến lượt Nghiêm Đại Bạn làm việc gì.

Thế mà lại dùng từ mỹ diễm vô song để hình dung lên người một nam tử.

Mà có hơi chút cảm giác quen thuộc, đột nhiên cảm thấy quý khí bức người.

Hắn đứng đó, còn giống cả thế tử hơn Hàn thế tử đang ngồi trên đài cao.

Ân Cô nhìn thấy Tiểu Đoan công công trẻ tuổi, có một chút hoài niệm, đây là người mới trong cung, vẫn còn rất tươi mới.

Chẳng qua công công tuổi trẻ như này hẳn là chưa từng gặp qua Trưởng công chúa.

Càng không thể gặp qua Tĩnh Tuyệt đại sư.

Nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của Hàn thế tử trên đài cao, Âm Cô nghĩ chuyện nên đến cuối cùng vẫn sẽ đến.

Giang Miên Miên ở trong lòng cô bà xem náo nhiệt.

Nghe người khác gọi cha là Giang tư mã, cảm thấy cái tên này rất dễ nghe, còn có cảm giác rất có khí chất.

Cha lại thăng chức rồi.

Tạo phản triều đình, thăng chức quan của triều đình.

Thật là... Tuyệt đỉnh.

Thân thể của Hàn thế tử không run nữa, nhưng tay vẫn không thể khống chế được mà khẽ run rẩy, như thể không nghe theo chỉ huy của não bộ mà lắc lư.

Đồng tử của hắn ta đã khôi phục bình thường, tay giống như nhiều thêm, không còn chỗ để đặt.

Hắn ta trước đây còn oán trách Công chúa thân nương đối xử với hắn ta quá lạnh lùng vô tình, chẳng lẽ hắn ta không phải nương sinh ra sao?

Nhưng phụ thân an ủi hắn ta nói là dung mạo của thân nương bị huỷ, tâm trạng không tốt, không muốn gặp người, không phải nhằm vào hắn ta, thân nương ngay cả phụ thân cũng không gặp.

Trong ký ức của hắn ta số lần gặp thân nương đếm trên đầu ngón tay.

Mà khi gặp thân nương, bà ấy đều che mặt, nhưng dù sao đó cũng là thân nương của hắn ta, sao hắn ta có thể quên được nương của mình trông như thế nào.

Giang Nhị trước mắt này lớn lên lại cực kỳ giống thân nương của hắn ta.

Đột nhiên hắn ta nhớ lại, khi còn rất nhỏ, có một ngày hắn ta ở trong phủ đột nhiên nghe thấy có hạ nhân khua môi múa mép đàm tiếu a nương.

Người đó nói Công chúa mỹ mạo đa tình, tri kỷ khắp thiên hạ.

Hắn ta rất tức giận, nói với cha, từ đó về sau không bao giờ gặp hạ nhân đó nữa.

Nhưng mà hôm nay, gặp một khuôn mặt giống a nương như vậy, lại nghĩ tới chuyện gặp phải khi đến Giang gia lúc trước.

Hàn thế tử đột nhiên nghĩ đến một khả năng hoang đường, liệu Giang Nhị này có phải là hài tử của Công chúa a nương và tiền thái tử thái phó Giang Bạch sinh ra hay không.

Thái sư mượn danh nghĩa Giang Nhị là hài tử của tộc nhân, sau đó đưa về nhà, vì vậy Giang lão phu nhân nghĩ rằng Giang Nhị là hài tử ngoại thất, ghét cay ghét đắng, hành hạ nhiều năm, cuối cùng còn vu khống Giang Nhị bất hiếu bất đễ.

Nhưng mà, hắn ta lại nghĩ, không đúng, mình dường như cũng trạch tuổi Giang Nhị, a nương còn có thể sinh hai hài tử cùng lúc sao?

Nếu như Giang Nhị là hài tử của Công chúa, vậy hắn ta là ai?

Hơn nữa hắn ta không giống thân nương.

Cha luôn nói hắn ta lớn lên giống cha, hắn ta lớn lên liệu có giống phụ thân không?

Hàn thế tử không nghĩ tới chuyến đi chính mình cho rằng ra ngoài du ngoạn, cuối cùng lại biến thành chuyến đi tìm kiếm thân thế.

Làm thế tử sống thoải mái mấy chục năm, ai muốn cởi bỏ bí mật về thân thế của mình.

Cho nên tay hắn ta vẫn luôn un, lại cũng cái gì cũng không nói.

Giống như mọi khi, nợ nụ cười có chút cà lơ phất phơ.

Hắn ta thậm chí không dám nhìn Giang Nhị nhiều.

Hắn ta cố gắng di chuyển sự chú ý.

Kết quả liền thấy nữ hồng y khí chất hiên ngang ở bên người Giang Nhị.

Hai người đều mặc hồng y.

Dung mạo kia của Giang Nhị khiến ai so sánh với hắn cũng sẽ bị lu mờ.

Nữ tử hồng y kia chân dài eo thon, nụ cười sảng khoái, tươi sáng hào phóng.

Đứng bên cạnh Giang Nhị lại không hề mảy may kém cạnh, trái lại có một loại đẹp tướng xứng hoà hợp.