Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 154



"Trong kinh có nhiều danh môn khuê tú như vậy, sao cứ nhất định phải cưới cô nương của Giang gia."

"Cưới thì cưới rồi, còn phải ở nhà ba năm, trò cười, nhi tử ta không mua nổi nhà sao?"

"Đúng vậy, lão đầu tử có phải ở biên cương bị gió Tây Bắc thổi cho ngu người rồi không, còn tự mình viết thư cầu hôn."

"Nhi tử của ta, nhi tử đáng thương của ta, ba năm này, chắc chắn là nó sống không quen."

Mạnh Thanh Xà muốn đáp lại, trước đây ngươi vứt Thiếu Hà vào trong quân luyện tập, không chỉ ba năm, ngươi mỗi ngày đều vui vẻ đi dạo phố, cũng không thấy đáng thương cho nhi tử của ngươi.

Nhưng loại lời này ông ấy không thể nói, chỉ cần nói phu nhân liền sẽ nổi giận đùng đùng.

Ông ấy chỉ có thể phụ hoạ theo: "Đúng vậy, là cha quyết định, ta cũng không phản đối được, cha trước nay nhìn xa trông rộng, có lẽ là nhận thấy bầu không khí trong kinh không đúng, để Thiếu Hà tránh ra ngoài, hai người không tin ta, còn không tin cha sao."

Thành công di chuyển mâu thuẫn, khi thấy tức phụ và lão nương cùng nhau trách móc thân cha, Mạnh Thanh Xà lau mồ hôi lạnh trên trán, thôi vậy lại đi luyện thương thôi.

Khi đi nghe thấy lão nương ở đằng sau vẫn đang lầm bầm: "Lão đầu tử c.h.ế.t tiệt đó, tôn nhi ngoan ngoãn của ta, đến khi nào ta mới có thể được bế chắt nhi đây!"

Bước chân Mạnh Thanh Xà như rắn, nhanh chóng lẩn tránh.

Đồng thời có chút ghen tị với nhi tử, thế mà lại có thể rời nhà ba năm, hổ cái trong nhà quá hung dữ, ra ngoài tránh họa, hạnh phúc biết bao.



Mạnh Thiếu Hà giờ khắc này nhìn mặt Hàn thế tử, âm thầm ước lượng một chút nếu mình ra tay, liệu mặt Hàn thế tử có bị sưng như này không.

Ước lượng xong, hắn phát hiện, nếu hắn ra tay, khả năng không làm được.

Sưng thành như vậy, sức lực kia, không phải tầm thường, còn phải khống chế chỉ đánh mặt, não không bị đánh bay ra, lực khống chế đó cũng tuyệt đối không phải tầm thường.

Mạnh Thiếu Hà âm thầm nhớ lại, chính mình ở trước mặt nhạc mẫu nương có làm chỗ nào không thỏa đáng hay không.

Hẳn là không có đi.

Lại quay đầu nhìn Tiểu Du Nhi đang ăn điểm tâm.

Tiểu Du Nhi lộ một nụ cười ngọt ngào với hắn.

Nụ cười lập tức liền tiến vào trong lòng hắn.

May mà Tiểu Du Nhi không giống nhạc mẫu nương, dịu dàng lại ngoan ngoãn, nhìn có vẻ sức lực cũng không lớn.

Chẳng qua Hàn thế tử này đúng thật tự đường tìm chết.

Thế mà nói bởi vì mặt sưng chóng mặt muốn ở lại.

Mạnh Thiếu Hà nghĩ trong lòng, hắn còn chưa từng ở lại.

Ngươi xem là cái thá gì chứ.

Lời của Hàn thế tử vừa mới nói xong.

Bên ngoài tia chớp sấm sét, mây đen dày đặc, trời tối đen.

Đúng lúc trời mưa.

Trời mưa giữ khách.

Vì vậy Đoan công công và Mạnh Thiếu Hà cũng được ở lại.

Mạnh Thiếu Hà có chút lo lắng, hắn không mang theo y phục thay, không biết tối nay sau khi Tiểu Du Nhi đánh răng rửa mặt xong sẽ như thế nào, mặc y phục gì.

Nghĩ đến liền có hơi đỏ mặt.

Đoan công công lại bị bữa ăn của Giang gia làm cho kinh ngạc.

Hắn ta cả đoạn đường ăn uống vui chơi, trọng điểm là ăn uống, hiếm khi ra ngoài một chuyến, quyết chí muốn thưởng thức hết món ngon dọc đường.

Lưỡi của Đoan công công đặc biệt tinh, hắn ta cũng dựa vào đầu lưỡi tinh, chiếm được một chỗ đứng trong cung, hắn ta thường nếm đồ ăn cho quý nhân, nếm một miếng là có thể phân biệt nguyên liệu.

Có một lần còn dựa vào kỹ năng này cứu mạng một vị quý nhân nương nương.

Hắn ta không nghĩ tới món ăn ngon nhất dọc đường, lại là ở nhà Giang tư mã ở thôn Khảm Nhi.

Rất nhiều món ăn, hắn ta thậm chí còn chưa từng thấy qua.

Càng đừng nói đến nếm thử.

Nhìn như một tảng gì đó, xối nước nóng vào, lại có thể nở hoa, tầng tầng lớp lớp, khi thưởng thức, mùi vị càng đặc biệt phong phú, thơm ngon vô cùng.

Ăn một miếng nhớ cả ngày.

Nghe nói đây đều là tay nghề của đại cô nương nhà Giang tư mã.

Có tay nghề này, Đoan công công ít nhiều gì hiểu được lựa chọn của Mạnh tiểu tướng quân.

Cưới cô nương này, sau này ăn uống không lo.

Hàn thế tử tâm tư nhiều, không quan tâm thưởng thức món ngon.

Mặt bị ăn một cái tát, đánh đến mức sọ não đau, lại để hắn ta tìm được cớ để ở lại.

Mạnh Thiếu Hà giờ khắc này nhìn mặt của Hàn thế tử, cảm thấy Hàn thế tử đúng thật là dũng cảm.

Chẳng qua rất nhanh hắn không có tâm tư quan tâm Hàn thế tử nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc ban đầu đến Giang gia, hoàn toàn không phát hiện địa phương có thể ở lại.

Tổng cộng chỉ có ba gian nhà tranh.

Giang Du và huynh trưởng cùng dùng một gian phòng, dùng rèm chia cách, trong phòng liếc một cái là nhìn thấy toàn bộ.

Bây giờ Giang Du có khuê phòng riêng.

Cũng có phòng ngủ tiếp khách.

Hàn thế tử Đoan công công Mạnh Thiếu Hà, mỗi người đều có một phòng riêng.

Không lớn, nhưng kết cấu trong phòng rất tốt, phòng ngủ kèm một sảnh nhỏ và một phòng vệ sinh nhỏ, bày biện đơn giản nhưng ấm áp.

Giường rất sạch sẽ, đệm bện từ rơm, độ cứng mềm vừa phải, chăn bằng vải bông, màu trắng đay.

Phòng ngủ chỉ có một giường, đầu giường có một trụ đá, mặt trụ đá phẳng, để cốc nước. Bên cạnh có một bàn ghế nhỏ, đối diện với cửa sổ gỗ, trên mặt bàn lại đặt một quyển sách chép tay, viết về phong tục tập quán.

Phòng nhỏ để đi vệ sinh cũng có một cửa sổ gỗ nhỏ ở cao cao, bên trong để thùng xí, trên tường còn treo khăn vải, còn có một ống dẫn thông vào, trên ống có một chốt cài, gạt ra, thế mà có nước chảy vào.

Trong phòng vệ sinh nhỏ có thể rửa mặt.

Bên ngoài là sảnh nhỏ.

Sảnh nhỏ có đệm cói, có bàn, giường tháp, giường tháp có thể nằm ngang một người, cũng có thể ngồi được mấy người, sảnh nhỏ có thể cho vài người cùng ngồi nói chuyện, ăn uống.

Phòng ở lại này, một phòng lại giống như tự hình thành một nhà, vô cùng tiện lợi.

Mạnh Thiếu Hà không nhịn được đi xem nơi ở của thị vệ.

Phòng của thị vệ càng lớn hơn, bên trong để rất nhiều giường, trên dưới hai tầng, không có sảnh, nhưng dùng chung một nơi đi vệ sinh, rửa mặt riêng.

Thị vệ người nhiều, có thể chia nhau rửa mặt và đi vệ sinh.

Trên tường ở trong phòng để rất nhiều túi bông đay, mở túi ra, bên trong là khăn vải sạch sẽ, có thể lấy dùng.

Đoan công công là người không có gốc, ra cửa ở bên ngoài, đi vệ sinh tắm rửa gì đó so với người khác càng không tiện.

Hắn ta không nghĩ tới nhà Giang tư mã nhìn thì thô ráp, bên trong lại tinh tế như vậy.

Hắn ta ở trong phòng đều có thể trực tiếp làm xong việc đi vệ sinh tắm rửa rửa mặt, trên mặt bàn ở sảnh nhỏ còn chuẩn bị điểm tâm và trái cây, đói cũng tiện lấy ăn.

Tổng thể căn phòng không lớn, nhưng bày biện ấm áp thoải mái.

Nằm xuống đệm rất cứng, nhưng lưng già nằm phẳng rất thoải mái.

Mạnh Thiếu Hà cũng cảm thấy vô cùng thỏa đáng.

Sau này đến ở, không cần xây nhà mới cho hắn, phòng cho khách này cũng rất tốt, vốn dĩ yêu cầu của hắn với những thứ này cũng không cao, đây đã vượt qua mong đợi.

Lại không khiến hắn cảm thấy xa hoa lãng phí, mỗi một điểm đều là hữu hữu dùng tốt.

Những chi tiết này khiến Mạnh Thiếu Hà nhìn thấy một mặt khác của Giang gia.

Trong lòng mơ mơ hồ hồ có chút ý tưởng, nhưng lại không rõ ràng.

Hàn thế tử lúc ban đầu ở lại chính là muốn nhân cơ hội gây chuyện, sở thích của hắn ta có chút biến thái nguy hiểm, còn thích ở trong nhà người khác, cảm thấy nguy hiểm lại kích thích.

Nhưng được đưa đến phòng nghỉ trưa, lại thật sự ngủ thiếp đi, mặt được bôi thuốc, không phải phân gấu cũng không phải phân bò, hắn ta nghi ngờ Giang Nhị lừa hắn ta, hắn ta ra ngoài tất nhiên mang theo kim sang dược, bôi thuốc rồi ngủ thiếp đi.

Thị vệ trực ban trong sảnh nằm tựa vào tháp mềm, trên mặt bàn có điểm tâm và trái cây, điểm tâm trái cây bọn họ sẽ không động vào, nhưng cốc nước bằng ống tre, bọn họ có thể uống một ngụm.

Giang gia này thật sự tâm tư tỉ mỉ, không chỉ quan tâm sự thoải mái của chủ tử, còn quan tâm đến cả hạ nhân.

Sắp xếp khách nhân nghỉ trưa xong.

TBC

Tần Lạc Hà và phu phụ Giang Trường Thiên nhìn tiểu cô nương khóc một trận ở trong lòng xong cũng ngủ thiếp đi, ôm về phòng.

Tần Lạc Hà còn đi tìm Giang Tiểu Thụ, tìm Giang Tiểu Thụ về, còn may không bị đánh hỏng, bỏ lại vào túi của hài tử.

Giang Miên Miên cảm nhận được môi trường quen thuộc, lật người một cái, dạng người ra ngủ.

Tần Lạc Hà và Giang Trường Thiên nhìn Miên Miên, nhắm mắt, lông mi dài dài, da trắng như tuyết.

Mới nhỏ như vậy, khi ngủ đã có một cảm giác xinh đẹp lạnh lùng trời sinh.

Giống như người cao quý trời sinh.

Tần Lạc Hà cũng cảm thấy kỳ lạ, đây thế mà là do chính mình sinh ra sao?

Giang Trường Thiên nhìn tiểu cô nương, hắn biết dung mạo của mình đẹp, nhưng chắc chắn không xinh đẹp bằng khuê nữ mình.

Một nữ tử lớn lên như vậy, trong loạn thế này, muốn sống tốt, sống đến kiêu căng tuỳ tiện, hắn phải cố gắng hết mình mới được.

Có thể kiêu căng tuỳ tiện giống như Hàn thế tử như vậy, không phải là bởi vì cữu cữu của hắn ta là Hoàng đế sao.

Nếu không dựa vào hành vi của hắn ta, c.h.ế.t một trăm lần cũng không đủ.

Chú ý đến một tay của Miên Miên nắm thành quyền, Giang Trường Thiên nhẹ nhàng bẻ ra, phát hiện bên trong là một miếng ngọc.

Lại không nhịn được bật cười.

Biết giữ tiền như vậy.

Tần Lạc Hà cũng cười: "Vẫn có chỗ giống ta."