Buổi chiều, Đoan công công nghỉ ngơi một lát bèn đứng dậy tản bộ.
Mưa đã ngừng, gió thổi nên không còn nóng bức, rất thoải mái.
Đoan công công trông thấy dưới gốc cây to có người đang khom lưng trải chiếu bày đồ ăn vặt cho tiểu cô nương, bèn vô thức vội bước đến gọi cô cô.
Đi đến phía trước hắn ta mới nhớ ra đây là nhà của Giang tư mã chứ không phải hoàng cung.
Gặp quỷ rồi.
Sao ban nãy lại tưởng bản thân gặp được lão cung nữ thâm niên trong cung cơ chứ.
Thoáng nhìn qua giống như người theo hầu Thái hậu, Hoàng Thái hậu trước kia. Vị cô cô thận trọng nhưng lại tàn nhẫn, trên tay đã có tới mấy mạng người.
Nghe thấy tiểu cô nương gọi bà ấy là cô bà, có lẽ là thân thích họ hàng xa của Tần thị.
Người kia quay đầu lại, lộ ra nụ cười dịu dàng mềm mỏng, trông nụ cười hiền hòa ấy, ảo giác thôi, ảo giác thôi.
Đoan công công hé ra một nụ cười cao ngạo.
Đám hoạn quan bọn họ ở bên ngoài đều sẽ có nụ cười như thế.
Cơ thể bọn họ không hoàn hảo nhưng lại là người thân cận nhất với người tôn quý nhất thiên hạ.
Sinh ra đã tự ti nhưng lại tự kiêu vô cùng.
Ân cô nhiệt tình nói: “Đoan đại nhân tỉnh rồi ư, mau, mời ngồi, nếm thử thức trà dân dã này, đây là do cháu gái ta tự mình vào núi sâu đỉnh cao hái về đấy, quanh năm mây mù bao phủ nên trà có phong vị độc lạ, ngài thử xem.”
Đoan công công cực kỳ lấy làm dễ chịu đối với tiếng gọi đại nhân kia.
Lòng thầm nhủ rằng, cô bà nhà quê này đúng thật là rất có mắt nhìn. Có điều hắn lại chẳng thèm gì loại trà trong thâm sơn cùng cốc mà bà ấ miêu tả, có loại trà nào có thể so được với loại trà tiến cống của hoàng cung cơ chứ, đó là loại độc nhất trong thiên hạ.
Nghe nói là loại trà được vây trong mây mù, hình như cũng khá đặc biệt.
Giang Miên Miên ngồi trên đệm, chịu trách nhiệm tỏ ra đáng yêu.
Nàng gọi ngọt sớt: “Chào Đoan bá bá.”
Đoan công công này nào dám gánh, chắc tiểu cô nương này là con gái nuôi của Nghiêm Đại Bạn chăng, hắn bèn từ chối liên tục: “Thế thì c.h.ế.t lão nô, gọi ta Tiểu Đoan là được.”
Ân cô bất ngờ nhìn tiểu công công trẻ tuổi này, có tí mắt nhìn đấy, trông cũng coi như là có thể sống sót được.
Giang Miên Miên cùng với Tiểu Đoan công công ngồi uống trà cùng với nhau. Thực ra nàng có đôi chút tò mò về cuộc sống ở hoàng cung.
Người ở trước mặt đây chính là công nhân viên nội bộ trong hoàng cung, chắc chắn là hiểu biết rất nhiều.
Người khác xuyên đến đều trực tiếp cung đấu ở hoàng cung, từ cung nữ đến hoàng hậu hoặc là từ tiểu đáp ứng đến Hoàng thái hậu.
Bản thân đã to xác như thế rồi nhưng vẫn đi loanh quanh trong thôn.
Chớ nói đến kinh thành hoàng cung, đến cả phủ thành kinh châu cũng chưa tới bao giờ.
Cô bà ngồi ở bên cạnh hãm trà, nhìn con nhóc vui vẻ tận hưởng.
Một bọc lá trà nho nhỏ do tiểu cô nương yêu cầu, đại cô nương không ngại phiền hà mà dựa theo yêu cầu của tiểu cô nương làm thành.
Lá trà sau khi hái về thì sẽ hong khô trước. Sau khi phơi khô xong lại bỏ vào trong chảo rang lên. Rang xong lại hong khô. Hong khô rồi lại rang.
Lá trà khô rang ấy rất đẹp, có thể bảo quản được. Lá trà ấy cũng không phải dùng để nấu, mà dùng nước sôi rót vào sẽ có một mùi thơm nhè nhej bay ra.
Uống một ngụm sẽ cảm thấy nước bọt tiếng ra, hậu vị dai dẳng hơn.
Điều tuyệt diệu hơn ấy là những chiếc lá kia sẽ dựng dậy từng chiếc lá giống như những con nòng nọc đang cố vươn lên.
Nếu như dùng chén trà thủy tinh trong cung thì chắc chắn sẽ cực kỳ đẹp.
Cơ mà dùng ống tre để uống thì cũng có phong vị độc lạ riêng.
Ân cô tự cho rằng kiến thức nhiều, đã thấy những thứ tuyệt nhất thiên hạ, sau khi uống cốc trà này cũng lẳng lặng lấy thêm cho mình một bọc.
Niềm yêu thích ăn uống của bà tương đối nhạt nhòa, nhưng lại cực kỳ yêu thích vị ngọt thơm mát này, vào miệng hơi chan chát, thậm chí còn hơi đắng, nhưng hậu vị lại rất ngọt, ngọt đến độ như có một tách trà trong lòng.
Hơn nữa có thể giải ngấy, làm sạch đại tràng, uống xong rất là thoải mái.
Ân cô hãm ba chén chà bình thường, tiểu cô nương một cốc, Tiểu Đoan công công một cốc. Đoan công công cũng không nghĩ nhiều, bữa trưa ăn có hơi no, hắn là người rất háu ăn.
Khi đã từng nghèo đói thì sẽ sợ, thì sẽ muốn ăn nhiều hơn, ăn ngon hơn.
Trong cung có cách hạ độc gì, một cái bình, ba chén rượu, trong số ấy sẽ có một chén có độc, nhưng loại bình đó phải có cơ quan, cũng không phải thứ mà người thường có thể làm ra được, cũng chẳng phải thứ tầm thường.
Hắn nhìn ân cô hào phóng rót trà, tay áo cộc nên sẽ không hạ độc.
Đương nhiên thực chất hắn cũng không nghĩ nhiều, hắn là một công công cũng chẳng phải có xung đột lợi ích gì, chỉ đi theo đến chiêu an mà thôi.
Hắn bưng ống tre lên ngửi qua một cái.
Thơm đến bất ngờ.
Hương thơm ngào ngạt, hắn nhìn những chiếc lá nho nhỏ màu xanh được thả vào, hắn ngửi thấy được mùi hương hoa thơm nhàn nhạt, còn có hương mật ong, còn có cả một mùi thơm dược liệu thoang thoảng dìu dịu lọt vào mũi, thấm vào phổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảm tưởng như ngửi một cái là tỉnh táo lên mấy phần.
Hắn nhấp một ngụm, mùi vị nhàn nhạt, vẫn còn chưa nếm ra.
Thông thường là trà đều được hãm lên, vừa nồng đượm vừa đắng, là thức đồ cần thiết khi thức khuya, văn nhân quý tộc đều thích món này.
Người bình thường không thể đánh giá được, những người thực sự có tiền còn bỏ các loại hương liệu vào lá chè để hãm nấu cùng.
Một bình trà còn quý hơn cả hoàng kim.
Nhấp một ngụm, hồn cũng bay bổng lên, quá đắng quá hỗn tạp, giống như đời người vậy, ngũ vị tạp trần.
Nhưng chén trà này ngoài hương thơm thanh ra thì chính là vị ngọt, vị chát không đáng kể, từng lá trà nổi lên nếu uống một ngụm lớn không cẩn thận cũng sẽ uống phải lá trà, thực tình cũng không khó nhai chỉ là có hơi đắng.
Nhưng rồi vị ngọt thanh vô tận ngay lập tức miên man tràn ngập trong cổ họng, ngoài vị ngọt ra thì vẫn là vị ngọt, há miệng ra hít một hơi cũng cảm thấy trong miệng toàn là vị ngọt, không có vị kỳ dị nào.
Cực phẩm.
Cực phẩm nhân gian.
Đoan công công nhấp một ngụm nhỏ trước, sau đó lại uống một ngụm lớn, tiếp đến lại nhấp từng ngụm nhỏ một.
TBC
Lá trà vào miệng cũng không nhổ ra mà cẩn thận nhai rồi nuốt xuống.
Ân cô thấy chén trà của hắn đã thấy đáy bèn lại rót thêm nước vào: “Đây là lần hãm thứ hai, cũng có hương vị riêng biệt, lầm hãm đầu tiên chủ yếu là hương thơm thanh thanh, lần hãm thứ hai vị càng đậm hơn, càng đượm hơn.”
Đoan công công khẽ cười gật đầu, hắn bưng chén trà lên thì nhìn thấy tiểu cô nương duỗi hai ngón tay mũm mĩm trắng trẻo ra hơi khom lại rồi gõ lên mặt bàn hai cái.
Giống như nghi thức gì đó vậy.
Ân cô châm trà cho nàng, nàng cũng chẳng hề nói câu cảm ơn mà chỉ duỗi ngón tay ra gõ mấy cái.
Lúc ban đầu Ân cô còn hỏi nàng như vậy là có ý gì. Miên Miên bèn đáp: “Cảm ơn cô bà.”
Ân cô thấy trong miệng nàng vẫn còn mứt hoa quả trông bận rộn lắm, tiểu cô nương lười vô cùng đến cảm ơn cũng lười nói, nên duỗi hai ngón tay ra gõ mấy cái tỏ ý cảm ơn.
Nếu như không phải nàng lười biếng như này thì trong nhà cũng đã không xuất hiện nhiều đồ vật sinh hoạt tiện dùng như thế.
Đến cả là trà cũng vì do nàng lười đun lười đợi nên bèn làm ra như vậy, nước sôi hãm trà là được rồi.
Một tiểu cô nương vô cùng lười, nhưng lại rất tận hưởng.
Nàng ngồi dậy, gõ hai cái rồi đung đưa nhấp trà.
Chén trà của nàng chỉ là một chén nhỏ chỉ bằng một ngụm nhỏ.
Nhưng nàng cứ thích nhấp từng ngụm nhỏ một, người châm trà thì cứ liên tục rót.
Tận hưởng đến vô cùng, đồ uống cũng phải uống nóng.
May mà Ân cô hầu hạ người ta đã quen, chứ bình thường ai hầu hạ nổi tiểu cô nương này.
Lần hãm thứ hai Đoạn công công thấy quả đúng như lời cô bà nói, không chỉ thơm thoang thoảng mà vị còn thuần đượm hơn, nhấp một hớp mà tim như ấm lên.
Đoan công công càng uống thì mắt càng sáng.
Nếu như tự hắn ra ngoài một chuyến có thể dâng lá trà này cho hoàng thường thì chắc chắn là công lớn.
“Cô bà, không biết lá trà này có còn hay không?”
Ân cô nhìn tiểu công công này nịnh nọt thì liền biết hắn muốn làm gì.
Bà ấy mở miệng nói: “Trà này cực kỳ hiếm, điều kiện sinh trưởng cực kỳ khắc nghiệt, thời gian hái cũng có yêu cầu, một năm chỉ có thời gian khoảng một hai ngày là có thể hái, quy trình rang sấy cũng cực kỳ phức tạp, vị của mỗi lần đều khác nhau, nếu như Đoan đại nhân muốn có thì đợt này chỉ có một chút thôi.”
Ân cô cũng chẳng có cách nào, tiểu cô nương nói lá trà này phải trước Tết thanh minh hái mới uống ngon mà cũng không có nhiều.
Hái sau tết thì không có cảm giác ngon như trước tết.
Có trời mới biết tại sao cách nhau mấy ngày lại có sự khác biệt như thế.
Kén chọn cực kỳ.
Dù sao ngay từ lúc đầu Ân cô đã không nếm ra được rồi.
Đoan công công nghe hiểu ý của cô bà, có rất ít, có muốn dâng lên hay ông thì tùy hắn.
Nếu như hoàng thượng thích, muốn có nhưng lại không lấy ra được thì thế là toi.
Đoan công công trầm ngâm giây lát rồi hỏi: “Cách pha trà này, mỗi một lần hãm đều có mùi vị khác nhau, thực ra có thể tăng thêm một vài quy trình pha trà, nén một ít như thế này, giống như chén trà nhỏ của tiểu cô nương, chia thành từng chén một, chắc chắn càng ngon hơn.”
Giang Miên Miên cứ nhìn Đoan công công này và cô bà thảo luận về việc làm thế nào để quy trình pha trà phức tạp hơn, có cảm giác nghi thức hơn, dài dòng hơn, như thế thì phương thức pha trà hiếm sẽ trân quý hơn.
Ân cô và Đoan công công càng nói càng hợp ý, bà ấy phát hiện ra Tiểu Đoan này là một nhân tài.
“Cách mà ngươi nói khá là công phu đấy.”
Tiểu Đoan công công gật đầu: “Chả thế, trà ngon thì phải tốn công.”
Cô bà đáp: “Chi bằng cứ gọi là trà công phu.”
Giang Miên Miên: …