Mạnh Thiếu Hà nghĩ trước nghĩ sau, mặc dù cảm thấy không có khả năng, rất hoang đường, cũng không thể hiểu nổi, nhưng sau khi có loại suy nghĩ này, liền không thể xua đi được.
Lại nhìn Giang tiên sinh, khuôn mặt mi mày thật sự có chút giống với đương kim thánh thượng.
Mạnh Thiếu Hà chưa từng gặp Tuệ Vân công chúa, nhưng Thánh thượng hắn đã gặp qua rất nhiều lần.
Đoan công công càng cúi thấp đầu hơn.
Mạnh Thiếu Hà lại nghĩ đến Hàn thế tử, trước đây cảm thấy Hàn thế tử mày rộng mắt to giống rất giống phò mã gia, bây giờ nghĩ lại, Hàn thế tử càng giống Giang đại nhân.
Lần trước hắn và Hà Thần đến đây, đến Giang phủ bái phỏng trước, có ấn tượng rất sâu sắc với Giang đại nhân.
Là một trưởng bối mày rộng mắt to, tính tình xem ra cũng rất tốt.
Chỉ là lần này, còn chưa đến bái phỏng, đã xảy ra chuyện Giang đại nhân bởi vì sát mẫu bị đuổi ra ngoài, liền có chút lúng túng.
Mạnh Thiếu Hà nói thẳng: "Chúng ta đều chưa từng gặp Tuệ Vân công chúa, nhưng Giang lão phu nhân và Tuệ Vân công chúa từng là tri kỉ khuê phòng, thế hệ cao tuổi ở trong Kinh chắc là cũng gặp qua, Giang tiên sinh có thể hơi giống Tuệ Vân công chúa, Hàn thế tử mới nhận lầm."
Giang Trường Thiên trầm lặng uống trà trong tay.
Rất ngọt rất thơm, chỉ có một chút đắng nhè nhẹ, bị vị ngọt thơm che lấp.
…
Hàn thế tử bị thị vệ vừa lôi vừa ôm, dỗ dành về hậu viện huyện nha, vẫn không được.
Một hồi hô nương một hồi hô phu nhân.
Còn ôm một thị vệ mà hôn.
Thị vệ nếu không phải vì cầm bổng lộc, đều muốn tát thêm một cái vào khuôn mặt sưng của Hàn thế tử.
Nhưng Hàn thế tử vẫn không ngừng lại.
Muốn đến Giang phủ.
Thị vệ nghĩ lần trước ngươi đến, làm cho Giang Đại suýt chút nữa g.i.ế.c mẫu thân, đã bị đuổi ra ngoài.
Bây giờ trong phủ chỉ có Giang lão phu nhân và tôn nữ, ngươi còn muốn đến làm gì.
Nhưng thị vệ không cản được Thế tử.
Thế tử cũng không biết phát điên cái gì, một lát thì tỉnh táo, một lát thì điên cuồng.
Lúc này nói muốn đến Giang phủ khuôn mặt đầy nghiêm túc, dáng vẻ rất tỉnh táo.
Thị vệ cũng không dám cản.
Cứ vậy đi theo Thế tử mặt sưng như đầu heo đến Giang phủ.
Giang lão phu nhân nằm trên giường đang lầm bầm về Hàn thế tử, không nghĩ tới Hàn thế tử liền đến rồi.
Giang lão phu nhân chỉ cảm thấy trái tim nóng lên một chút, không còn đau như vậy nữa.
Giang Uyển không hiểu ra sao cả, đêm khuya như thế này, Thế tử đến làm gì, cũng không có bái thiếp gì.
Trong ký ức mặc dù Hàn thế tử có chút hoang đường, nhưng cũng không đến nỗi hoang đường như này.
Hàn thế tử thật sự đến.
Nói là đến thăm Giang lão phu nhân.
Giang lão phu nhân nằm trên giường bệnh, nghe nói Hàn thế tử đến, thương cũng tốt hơn một nửa, cảm thấy không còn đau như vậy nữa.
Không nghĩ tới Hàn thế tử đi vào, mặt sưng như mặt heo.
Giang lão phu nhân ngẩn người một chút, mới nhận ra.
"Mặt ngươi làm sao vậy?"
Giờ khắc này Hàn thế tử hoàn toàn không cảm thấy đau.
Hắn ta chốc chốc thì tỉnh táo chốc chốc lại ngất ngây.
Nhìn thấy Giang lão phu nhân, hắn ta xông qua, ôm Giang lão phu nhân gào khóc: "Nương, nương người đừng đi, nương ở lại với con, nương con sợ."
Thị vệ:...
Giang Uyển:...
Giang Uyển trợn mắt há mồm, đây là loại phát triển thần kỳ gì vậy.
Lại thấy Giang lão phu nhân nước mắt chảy đầy mặt, ôm Hàn thế tử gào khóc nói: "Nương không đi, nương vẫn luôn ở đây, nương ở cùng con."
Thị vệ:.........
Giang Uyển:.........
Hàn thế tử không biết là tỉnh táo hay hồ đồ, thân thể cũng dừng lại một chút.
TBC
Hắn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Giang lão phu nhân, đột nhiên đẩy bà ta ra, giơ tay tát Giang lão phu nhân một cái: "Ngươi là cái thá gì, ngươi muốn làm nương ta."
Bên này Giang lão phu nhân gần như bị một cái tát này đánh cho choáng váng, Hàn thế tử lại muốn đi.
Thị vệ vừa hoảng sợ vừa tê dại.
Dẫn Thế tử nửa điên ra khỏi Giang phủ.
Trong lòng nghĩ Thế tử có phải bị hạ độc rồi không, chỉ là không biết độc gì lại độc như vậy, bọn họ cũng ăn cùng thức ăn với Thế tử, đều không có chuyện gì.
Canh Thế tử uống, đại cô nương Giang gia cũng uống, người ta cũng không có chuyện gì.
Chẳng lẽ Thế tử cố ý giả điên giả dại.
Thế tử đi ra khỏi Giang phủ cuối cùng cũng yên tĩnh, về hậu viện của huyện nha.
Đám thị vệ sức cùng lực kiệt, lo lắng Thế tử còn muốn gây ra chuyện gì.
Chung quy chỉ là một địa phương bây lớn, ngươi muốn ở đây tìm đường chết, nếu ngươi thật sự chết, đám thị vệ này cũng sống không nổi.
Lại không nghĩ tới, Thế tử không gây chuyện nữa, không dễ dàng gì mới yên tĩnh.
Không ngờ tới đêm khuya như vậy có một nữ tử bế oa nhi tìm đến.
Thế mà lại là Giang đại phu nhân của Giang phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hàn thế tử nhìn thấy Ngô thị bế hai nhi, vác một khuôn mặt đầu heo, cười ha hả nói: "Đại tẩu, hài tử này thật xinh đẹp, giống tẩu."
Hắn ta vòng tay ôm cả Ngô thị và hài tử.
Một đêm ngủ ngon.
Sáng ngày hôm sau trời còn chưa sáng.
Hàn thế tử tỉnh táo lại.
Mặt đau.
Đầu càng đau.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Ngô thị và hài nhi ở trên giường.
Ngô thị mặc y phục nằm đó, trên mặt vẫn có vệt nước mắt, cực kỳ nhếch nhác, cũng có chút động lòng người.
Trong lòng ôm một hài nhi, hài nhi mở to mắt, nhìn hắn ta, mắt đen láy, dọa hắn ta giật mình một phen.
Hắn ta nhớ lại hôm qua chính mình rốt cuộc đã làm cái gì, sao Ngô thị lại nằm trên giường mình, thậm chí còn có cả hài tử.
Nhớ lại chính mình ôm Giang Nhị gọi nương, ôm Giang lão phu nhân gọi nương, sau đó còn ôm Ngô thị gọi nương.
Hàn thế tử đột nhiên cảm thấy không ổn.
Sáng sớm, hắn ta mặc y phục muốn dẫn theo thị vệ chạy trốn.
Nhìn thấy Ngô thị mặc y phục ngày hôm qua, còn có hài tử trong lòng nàng ta, cắn răng, cũng dẫn theo bọn họ đi.
Hùng hùng hổ hổ, chạy nhanh như chó.
Ra khỏi thành còn gặp một đám người binh hùng tướng mạnh, treo biểu tượng của Thất hoàng tử.
Là người của biểu huynh.
Hàn thế tử không kịp chào hỏi, như bị chó dữ đuổi, rời khỏi huyện Minh, chạy thẳng về Kinh Thành.
*
Hôm nay nắng đẹp trời quang.
Thời tiết thanh mát.
Giang Uyển hầu hạ tổ mẫu hơn nửa đêm, mới làm yên lòng tổ mẫu.
Giang lão phu nhân thật sự bị cái tát kia của Hàn thế tử đánh cho nằm bẹp.
Lòng đau vết thương đau, chỗ nào cũng đau.
Có chút hối hận hổ thẹn đan xen nhau.
Lại cũng là cái gì cũng không nói ra được.
Sáng sớm lại không ngờ người của Thất hoàng tử đến.
Người của Thất hoàng tử rất đáng tin cậy, đến liền chuẩn bị đón người đi, không kéo dài.
Giang Uyển rất kích động.
Cuối cùng có thể rời khỏi nơi quỷ quái này.
Chẳng qua trước khi rời đi, chắc chắn phải gọi cha nương cùng đi.
Nàng ta vừa vỗ về tổ mẫu, vừa phái người đi đón cha nương.
Lại không nghĩ tới hạn nhân đến biệt viện, thì thấy Giang đại gia say mèm nằm trong phòng, Giang Vinh trốn trong phòng.
Giang phu nhân cùng với hài tử đều không thấy tung tích.
Vú nương cũng chạy rồi…
Đêm qua phu thê hai người xảy ra tranh cãi cực lớn.
Không biết vì cớ gì nói đến Giang Trường Thiên.
Giang Hoài Sinh nói hắn bắt mọi người vào tĩnh thất, ngay cả nương cũng phải vào, chỉ có nàng ta không vào.
Ngô thị gần như bị luận điệu này làm cho kinh ngạc.
Chẳng lẽ kẻ xấu tha cho nàng ta một lần, nàng ta cũng thành một phe với kẻ xấu sao?
Vậy thì địch nhân cái gì cũng không cần làm, g.i.ế.c một nửa người nhà ngươi, giữ lại một nửa người, một nửa còn lại sẽ tự mình tàn sát lẫn nhau.
Ngô thị quá tức giận, nàng ta không nhịn được oán tránh: Người xấu nhất chính là nương chàng, nếu như không có nương chàng gây chuyện, không có nương chàng vu oan ta và Trường Thiên, sao lại có tình cảnh như ngày hôm nay.
Mà Giang Hoài Sinh đã bảo vệ nương thành thói quen, không ngờ lại ra tay với Ngô thị.
Lần này hắn ta tỉnh táo.
Đẩy thê tử một cái.
Thê tử ngã xuống đất.
Sau đó ôm hài tử khóc.
Giang Hoài Sinh đồng thời nghe được tiếng khóc của hài tử và Tinh Nhi, cảm thấy phiền não, hắn ta cũng không biết phải làm sao, hắn ta xin lỗi cũng xin lỗi rồi, chuyện đã xảy ra rồi, hắn ta còn có thể làm thế nào.
Hắn ta chỉ có thể uống rượu giải sầu.
Hắn ta yêu Tinh Nhi, hắn ta cũng kính yêu thân nương hắn ta, hắn ta vẫn nhớ trên đường lưu đày, a nương có một miếng ăn đều chia cho hắn ta một nửa.
A nương có lẽ có chỗ không đúng với đệ đệ, nhưng trước giờ chưa từng làm gì có lỗi với hắn ta.
Là hắn ta làm không đủ tốt.
Hắn ta lo lắng vết thương của thân nương, không dám đi gặp a nương.
Hắn ta cũng lo lắng bệnh tình của Vinh nhi, bây giờ Vinh nhi bị kích thích đến mức mỗi ngày đều không ra khỏi cửa, không muốn gặp người, ôm sách ngồi trong phòng đọc.
Còn bực dọc tiếng khóc của hài đồng.
Hắn không biết cuộc sống sao lại trở thành như vậy.
Ưu sầu đếm không hết.