Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 158



Ban đêm.

Bệnh đau tim của Giang lão phu nhân lại tái phát.

Đặc biệt đau.

Bà ta nắm tay Giang Uyển hỏi: "Hàn thế tử đi đâu rồi?"

Mặt Giang Uyển tràn đầy khó hiểu.

Mặc dù tổ mẫu có quan hệ tốt với Tuệ Vân công chúa, nhưng thời điểm như thế này, đêm khuya hỏi Hàn thế tử cũng rất kỳ quái.

"Hẳn là đến bái phỏng Giang tư mã."

Trong phủ mặc dù không nhiều người, nhưng nguồn tin tức của Giang Uyển vẫn rất thông suốt.

Nàng ta rất chú ý việc dò hỏi tin tức, lưu ý nhất là bên phía Giang Trường Thiên.

Nàng ta như có thể dự cảm được nguy hiểm.

Thật ra lúc này nên làm nhất chính là rời khỏi huyện Minh.

Nhưng tổ mẫu bị thương, cha nương lại dọn ra ngoài, một mớ hỗn độn.

Hàn thế tử bất kính với mẫu thân nàng ta, trong lòng nàng ta cũng rất khó chịu, trước đây không biết, bây giờ dò hỏi mới biết, Hàn thế tử thích thê tử của người khác, tổ mẫu hẳn là biết từ sớm, nhưng tổ mẫu một câu cũng không nói.

Nàng ta cũng có chút tự trách mình, trong mơ chỉ nhớ Thế tử đối xử rất tốt với mình, lại quên mất chỗ không thoả đáng của hắn ta. Bởi vì hắn ta đối với mình rất tốt, vô thức bỏ qua vấn đề của hắn ta.

Thậm chí để mẫu thân ăn mặc xinh đẹp ra đón tiếp Hàn thế tử.

Giang Uyển nghĩ nghĩ cũng có chút ghê tởm.

Nàng ta tất nhiên mong cha nương tốt, nếu cha nương không tốt, cũng có trở ngại với hôn sự của nàng ta.

Giang lão phu nhân nghe đến Giang tư mã, phản ứng một lúc mới phản ứng ra là ai.

Tiếp đó dùng sức vỗ mép giường.

"Súc sinh kia, bây giờ đủ lông đủ cánh, điên lên chuyện gì cũng dám làm, không nên đi, Uyển Nhi con đi gọi Hàn thế tử về đây."

Giang Uyển:...

Tổ mẫu bị thương đến hồ đồ rồi, nàng ta chẳng lẽ còn có thể quản được Hàn thế tử sao.



Hàn thế tử bị Giang tư mã tát một cái, lại vui đến mức bật khóc.

Nương đánh hắn ta, nương bằng lòng nhìn hắn ta, nương bằng lòng ra tay đánh hắn ta rồi, nương không phải không dòm không ngó hắn ta.

Hắn ta ôm Giang tư mã kêu la gào khóc.

Bị thị vệ kéo ra.

Lại đi trêu chọc Giang phu nhân.

Còn chưa kịp đến gần, Giang phu nhân đã biểu diễn một tuyệt kỹ, dùng tay bóp nát chày cán bột.

"Há có lí như này, thế mà dám khinh bạc tướng công ta! Không cần cản ta, hôm nay ta phải đánh c.h.ế.t hắn." Giang phu nhân cầm chày cán bột.

Mọi người thấy chày cán bột trong tay nàng ấy nát thành bột vụn, theo gió bay đi.

Mạnh Thiếu Hà nhìn chày cán bột đó, cảm thấy chính mình cũng có thể đi đời bất cứ lúc nào.

Đám thị vệ vội vàng kéo Hàn thế tử lại.

Buổi chiều còn cảm thấy Giang phu nhân ra tay tàn nhẫn.

Bây giờ nhìn nàng ấy dễ như trở bàn tay mà bóp chày cán bột thành vụn, lại cảm thấy Giang phu nhân còn nương tay.

Nếu không một cái tát kia của nàng ấy, đầu của Thế tử có khả năng không còn nằm ngay ngắn trên cổ được rồi.

Đám thị vệ kéo Hàn thế tử chạy về huyện Minh ngay trong đêm.

Mạng sống quan trọng.

Đoan công công ngoan ngoãn ở lại cùng giúp dọn dẹp.

Mạnh Thiếu Hà cũng học làm việc nhà.

Tần Lạc Hà ngạc nhiên nói: "Không cần không cần, người đến là khách, các ngươi uống trà, ta thu dọn."

Thấy hai người vẫn muốn làm việc.

Tần Lạc Hà nói: "Các ngươi đi uống trà với tướng công ta."

Giọng của nàng ấy lớn hơn một chút.

Đoan công công và Mạnh Thiếu Hà lập tức dừng tay.

Nhìn về phía Giang tư mã.

Giang Trường Thiên vận động cổ tay một chút, nói với Tần thị: "Hà muội, tay ta hơi đau."

Tần thị lập tức đặt đồ trong tay xuống, nắm tay hắn kiểm tra, "Chỉ là hơi đỏ một chút, không sao không sao."

TBC

Nàng ấy nghiêm túc thổi thổi.

"Tay này của chàng không được dùng sức, không cần cầm đồ vật, ngày mai là khỏi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang Trường Thiên ngoan ngoãn gật đầu, sau đó dẫn Đoan công công và Mạnh Thiếu Hà đi uống trà.

Sớm khi Hàn thế tử phát tác, Giang Miên Miên đã được a tỷ bế đi.

Giang Miên Miên chỉ nghe được một vài nội dung, không nhìn thấy hiện trường.

Đáng tiếc.

Chẳng qua nàng cũng thận trọng hơn một chút, sau này vẫn không nên tùy tiện uống canh nấm mà a tỷ nấu.

Ân cô cũng vậy, nhắc nhở chính mình, ngàn vạn lần không được tùy tiện uống canh nấm của đại cô nương.

Không thì nói hớ ra lời gì đó, c.h.ế.t thế nào cũng không biết.

Gió đêm.

Trà xanh.

Đoan công công nói hắn ta học được một cách pha trà mới, có thể cho hắn ta cơ hội để hắn thể hiện một chút.

Đầu tiên hắn ta bỏ trà vào ấm, rất chú ý, đổ nước vào mép ấm, nhìn lá trà bắt đầu nổi lên, sau đó cẩn thận đổ trà vào một cái cốc lớn.

Còn có hai lá trà không cẩn thận rơi vào.

Hắn nghĩ sau này cần một cái lưới lọc.

Trong cốc lớn đầy tràn ngập sắc xanh của nước trà.

Màu nước tươi đẹp.

Hắn ta lại lấy trà trong cốc lớn, chia vào từng chén nhỏ.

Mỗi người một chén.

Như vậy lá trà không ngâm trong trà, sẽ không càng uống càng đắng.

Nhược điểm duy nhất không còn, chỉ còn dư lại hương thanh mát và vị ngọt hậu.

Trà càng pha càng vơi, Đoan công công pha rất nghiêm túc.

Loại trà này khác một trời một vực, với loại trà nấu, thêm đủ loại gia vị.

Đoan công công thích ăn, thích phẩm, có thể không biết nấu ăn, nhưng pha trà hầu hạ người không thầy tự hiểu.

Biết rất nhiều.

Chú ý thấy Giang tư mã cũng gõ hai ngón tay lên mình.

Đoan công công một chút cũng không cảm thấy Giang tư mã bất kính, ngược lại cảm thấy hắn đặc biệt lễ nghĩa, đặc biệt có lễ tiết.

Giang Trường Thiên uống trà, tùy ý nói: "Thế tử ngày thường cũng phóng túng ngỗ ngược, tùy tiện nhận nương như vậy sao?"

Đoan công công vội vàng giải thích: "Thế tử ngày thường tương đối hoạt bát, thường xuyên nhận lầm phu nhân, chẳng qua nhận lầm nương vẫn là lần đầu tiên."

Mạnh Thiếu Hà nhìn dung mạo tuyệt mỹ của nhạc phụ tương lai, nghĩ đến khi hắn vươn bàn tay mảnh khảnh ra, tát vào mặt Hàn thế tử, mặt Hàn thế tử sưng lên đối xứng, hắn vẫn luôn cho rằng sức lực của Tần nương lớn, hung hãn một chút, bởi vì a nương hắn cũng khá hung dữ, cho nên không thấy lạ.

Nhưng bây giờ mới phát hiện, sức lực của Giang tiên sinh cũng không nhỏ.

Trước đây hắn hoàn toàn không nhìn ra.

Hắn là người tập võ, vẫn luôn nghĩ Giang tiên sinh yếu đuối mảnh mai, nhìn còn có chút ốm yếu, thân thể xương cốt không được tốt.

Lại không nghĩ đến khi đánh Hàn thế tử, cái tát tùy tiện kia, lại cũng là mạnh mẽ phi thường.

Mạnh Thiếu Hà so sánh một chút, hắn ra tay, ít nhất phải tích lực, chắc chắn không dễ dàng, nhưng hẳn là cũng không đạt được trình độ sưng như vậy.

Hắn vốn dĩ cảm thấy trong nhà Giang tiên sinh hẳn là yếu nhất, văn nhân, tay không đủ sức bắt gà.

Bây giờ hắn có chút nơm nớp lo sợ, trong nhà này có phải chỉ có hắn và hài nhi Miên Miên nhỏ nhất có sức lực nhỏ nhất hay không.

Bỗng có chút tỉnh ngộ, chẳng trách Tiểu Du Nhi chăm sóc hắn như chăm sóc muội muội nàng ấy.

Có phải trong mắt nàng ấy, mình yếu đuối như muội muội nàng ấy hay không.

Chẳng qua hắn vừa thấy cách ở chung của Giang tiên sinh và Tần đại nương, không biết sao học được một chút.

Nghe thấy nhạc phụ tương lai hỏi.

Mạnh Thiếu Hà cũng vội vàng trả lời.

"Tuệ Vân công chúa cực ít khi xuất hiện trước mặt người khác, trước đây bà ấy là nhân vật làm mưa làm gió ở Kinh Thành, dung mạo tuyệt trần, nay nghe nói bà ấy một lòng lễ Phật, không gặp người, Hoàng thượng đặc biệt xây một ngôi chùa Hoàng gia cho Tuệ Vân công chúa, Hàn thế tử và phò mã chắc hẳn cũng rất ít khi gặp Tuệ Vân công chúa. Nghe nói bởi vì một trận hỏa hoạn, Tuệ Vân công chúa bị hủy dung mạo."

Những gì Mạnh Thiếu Hà nói đều là chuyện người trong kinh đều biết.

Khi nói, hắn đột nhiên nhìn về hướng nhạc phụ tương lai.

Hắn tuy rằng chưa từng gặp Tuệ Vân công chúa, nhưng nghe nói dung mạo của Tuệ Vân công chúa tuyệt sắc.

Khuôn mặt này của nhạc phụ tương lai nói là tuyệt sắc, không hề quá.

Trên đường hắn và Hà Thần quay về, Hà Thần vẫn luôn lẩm bẩm.

Đã gặp qua Giang tiên sinh, không còn mỹ nhân nào có thể vào mắt nữa.

Đoan công công rõ ràng cũng nghĩ đến cái gì đó, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, bắt đầu ngoan ngoãn nghiêm túc pha trà, không nói một lời, thái độ càng thêm cung kính.

Cả nhà ngoại tổ phụ của Mạnh Thiếu Hà đều làm ở Hình bộ, mặc dù hắn chưa từng nhận chức ở Hình bộ, nhưng cũng xem như mưa dầm thấm đất từ nhỏ.

Đến nội dung chơi đồ hàng nhà ngoại tổ phụ đều là chơi phá án người thật.