Hắn đến rồi.
Hắn tóc dài bay bay, hồng y sôi sục, cưỡi ngựa trắng, đạp hoàng hôn mà đến.
Hắn đến rồi.
Hắn như tình lang chân chính bước từ trong m.ô.n.g của ả ra.
Tiểu Phượng Tiên ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, liền thề, lần này, tuyệt đối không chơi tâm kế, ả muốn ở kề vai sánh cánh bên hắn đến già.
Ả không lo chính thất và hài tử của hắn.
Những kẻ ngu đần đó, sớm muộn gì cũng không phải là đối thủ của ả, ả chỉ muốn hắn.
Lần này ả thật sự động tâm rồi.
Sau đó ả cúi đầu.
Cảm nhận được động tâm rồi.
Tim của ả như bị đ.â.m thủng.
Co giật mấy cái.
Ả không thể tin được mà mở mắt, cúi đầu, lại ngước đầu.
Cuối cùng ngã thẳng về phía sau.
Hai mắt trợn to, nhìn áng đỏ nơi chân trời.
Quan viên tùy tùng ở bên cạnh đến đón tiếp Giang tư mã đều ngơ người.
Ma ma và nha hoàn bên người Tiểu Phượng Tiên đều run rẩy lẩy bẩy, không dám kêu cũng không dám khóc.
Bởi vì đi theo Giang đại nhân đến, đội ngũ mênh m.ô.n.g phía sau người cũng hiện ra rồi.
Vẫn là dáng vẻ già yếu bệnh tật, nhưng thắng ở chỗ người nhiều.
Nếu không phải Giang tư mã đi đầu, còn tưởng là phản tặc ngóc đầu trở lại.
Không đúng xuất thân của Giang tư mã cũng là phản tặc.
Đám người đông nghìn nghịt này, không giống như đến nhận chức, trái lại giống như đến đánh chiếm phủ thành.
Tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, nói g.i.ế.c là giết, tim sẽ không đau sao.
Hai quan viên kia, một người lau m.á.u của Tiểu Phượng Tiên b.ắ.n lên mặt.
Một người lau mồ hôi rơi trước trán.
Hai người lúc đầu đứng thẳng, bây giờ đều cúi người, cúi cong lưng, hơn nữa không dám học Tiểu Phượng Tiên, cúi người hành lễ còn ngửa cổ lên câu dẫn người khác.
Đều ngoan ngoãn nhìn mặt đất.
Trên mặt đất có rất nhiều kiến.
Cũng không biết từ đâu đến.
"Đại nhân, hạ quan là đến đón đại nhân về phủ."
Triều đình đối với người đầu hàng đều cực kỳ hào phóng, cho tiền cho nhà ở cho nữ nhân ăn uống vui chơi hưởng thụ một loạt, cái gì cũng sẵn sàng cho.
Thậm chí hư danh cũng có thể, ngươi có thể nhận đủ các chức vụ, các loại chức danh đều cho ngươi, nhưng ngươi thật sự muốn binh muốn ngựa của ngươi, cái này không có, cái khác đều được.
Chiêu này mười lần chẳng sai.
Người chịu chiêu an thông thường đều bị hào trạch tiền tài làm mờ mắt.
Nếu có người kiên định hơn một chút thì kéo vào hệ thống quan trường, ngày ngày động một tý là họp, họp lớn họp nhỏ, ganh đua các loại chức danh, đến lúc đó phản tặc căn bản đều không nhớ đến phải tạo phản, liền ở chỗ này đánh mất chính mình.
Khi phản tặc đều không có thực lực để tạo phản, vậy hắn cũng cách cái c.h.ế.t không xa, trong quan trường g.i.ế.c người không thấy máu, bất cứ cớ gì cũng có thể g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi.
Nhưng từ cổ chí kim người chịu chiêu an, có mấy người có thể chống đỡ được.
Cho nên mặc dù mất mặt, những quan văn kia vẫn đồng ý chiêu an.
Kéo ông vào hệ thống của chúng ta, không g.i.ế.c c.h.ế.t được các ngươi xem như ta thua.
Nhưng Giang Nhị vừa đến, liền không chơi theo trò cũ.
TBC
Cô nương xinh đẹp như vậy, một kiếm đ.â.m xuyên, tim sẽ không đau sao?
Buổi chiều, thu muộn, cũng không nóng.
Nhưng hai quan viên đến nghênh đón, mồ hôi chảy ròng ròng.
Tim của Tư mã đại nhân có đau hay không, bọn họ không biết, nhưng tim của Tiểu Phượng Tiên chắc chắn sẽ đau.
Xác của Tiểu Phượng Tiên vẫn còn co giật bên chân bọn họ.
Mãi cho đến khi dừng lại.
"Đại nhân, này, này phủ thành không chứa được nhiều người như vậy, trạch tử tiểu nhân chuẩn bị cho ngài, cũng, cũng không đủ lớn." Một quan viên trong đó nơm nớp lo sợ lau mồ hôi trên trán, nói rồi liền quỳ xuống, rất lo nói xong sẽ bị một kiếm đ.â.m chết.
"Không đáng lo, những người này chỉ là các hương thân đưa ta đến phủ thành, không vào thành."
Một quan viên khác cũng chân mềm nhũn quỳ xuống, đến càng gần xác của Tiểu Phượng Tiên.
Mẹ kiếp, với bổng lộc của hắn ta, đây vẫn là lần đầu tiên đến gần cơ thể của Tiểu Phượng Tiên như vậy.
"Tư tư tư mã đại nhân, chúng ta ta ta ta bây giờ liền vào vào vào thành thôi." Quan viên này đến gần thân thể của Tiểu Phượng Tiên, nói chuyện vẫn không khống chế được mà lắp bắp.
Cuối cùng cả nhà Giang tư mã cũng vào thành.
Giang Phong và Mạnh Thiếu Hà sắp xếp phần lớn đội ngũ đến trang viên của Mạnh Thiếu Hà, ngoài trang viên của Mạnh Thiếu Hà ra, Miên Miên cũng có trang viên, khi sinh nhật nàng, Tí Tiểu Trùng sai người đưa đến.
Cách trang viên của Mạnh Thiếu Hà không xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn lớn hơn trang viên của Mạnh Thiếu Hà một chút.
Mạnh Thiếu Hà:... Rất là cạn lời. So tài lực vậy mà vẫn không so được.
Giang Miên Miên và Giang Du còn có cô bà, cùng ở trong xe ngựa.
Vừa nãy khi ở cổng thành, cô bà kéo màn lại, không cho nhìn ra ngoài.
Còn dạy bảo nói: "Cô nương tôn quý, không thể tùy tiện lộ mặt, đề phòng bị người có tâm nhìn thấy. Hơn nữa trong trường hợp như vậy, không nên vén màn, cũng là một loại lễ phép."
Tiếp nghe thấy có giọng nói của nữ tử.
Sắc mặt của cô bà rất khó nhìn.
Cô bà vừa nói xong, nữ tử không được tùy tiện lộ mặt, bên ngoài đã có một nữ tử lộ mặt.
Những người này thật là thủ đoạn gì cũng dùng.
Trước mặt thê nữ người ta tặng nữ nhân.
Nếu chủ tử ngại với mặt mũi mà nhận lấy, sóng gió sau này còn nhiều.
Cô bà nghe được nữ tử bên ngoài tự xưng, biết nữ tử này là ai, lông mày càng nhăn chặt hơn.
Nữ tử của nhà mình đều đơn thuần không thôi.
Đối mặt với loại như Tiểu Phượng Tiên, ước chừng một hiệp là bị toàn diệt.
Có một vài nam nhân thích loại này.
Khi bà ấy ở phủ thành đã biết có người vì Tiểu Phượng Tiên vứt thê bỏ con, thậm chí g.i.ế.c c.h.ế.t thê nhi hài tử, chỉ vì để Tiểu Phượng Tiên vào nhà.
Ả khoa trương như vậy còn có thể sống tốt.
Tiếp đó nghe thấy một tiếng "phụt xì".
Ân cô cũng bàng hoàng.
Ban đầu bà ấy còn nghĩ xem phải giải thích với đám hài tử như thế nào, chuyện ở quan trường này, chuyện nữ tử bên ngoài là như thế nào, phải đối phó ra sao.
Kết quả tiếng phụt xì kia, gọn gàng dứt khoát.
Giọng nói trầm ổn của chủ tử truyền đến, "Phong nhi con quá vội, đợi muộn một chút không có người lại g.i.ế.c là được, trước mặt mấy vị đại nhân, quá huyết tinh."
Này, người này liền toi đời rồi?
Tiểu Phượng Tiên c.h.ế.t rồi?
Ân cô vẫn hơi không thể tin được.
Nhìn thấy đại cô nương và tiểu cô nương đều trợn mắt tròn xoe.
Tiểu cô nương vẫn không khống chế được mà sai kiến nhỏ kéo rèm lên.
Bà ấy đưa tay búng con kiến đi, nói: "Cha các cháu cũng không tùy tiện sát hại người vô tội, ngài ấy chắc chắn đã điều tra trước rồi, nữ nhân này rất hung ác, đừng nhìn là nữ tử yếu đuối, vì ả mà không ít nữ nhân hài tử hài nhi đã chết. Kỹ nữ khác chỉ cầu có thể được cải tà quy chánh, ả thì khác, ả thích người khác tan cửa nát nhà."
Giang Du trợn to mắt, gật đầu.
Giang Miên Miên phồng má, gật đầu.
Nhà nàng bây giờ vốn dĩ là phản tặc được chiêu an, hành động này rất giống phản tặc.
"Ân cô, có thể nhìn một chút không, có đẹp không? Lần sau gặp người như thế này, con sẽ tránh xa." Sau khi kết hôn Giang Du hoàn toàn không thể hiểu được, nếu như ngày nào đó Mạnh đại ca vì một người nữ tử mà hô đánh hô g.i.ế.c nàng ấy, nàng ấy chắc chắn nấu một nồi canh nấm, để mọi người cùng đi luôn.
Muốn c.h.ế.t cùng chết.
Ân cô nghĩ một chút, gật gật đầu.
Chung quy vẫn phải thấy qua thế giới một chút.
Giang Miên Miên cũng rất tò mò.
Nghe có vẻ là nhân vật giống như hoa khôi thời cổ đại, này, vừa đến đã c.h.ế.t rồi sao, nàng cũng nghĩ tiếp theo sẽ có trạch đấu gì đó.
Còn nghĩ a nương nàng có thể sẽ không giải quyết được.
Dù sao a nương nàng trông có vẻ là người rất thẳng thắn.
Chắc chắn không chịu được kiểu âm dương quái khí đó.
Thế là Ân cô mở rèm ra.
Không phải nhấc một góc nhỏ, mà là thoải mái đường hoàng mà mở ra.
Bởi vì Ân cô cầm hai miếng vải thưa ra, che mặt cho Giang Du và Giang Miên Miên.
Giang Miên Miên nghĩ Ân cô quá mức thận trọng... Nàng mới cai sữa chưa được mấy năm, thật sự không cần thiết.
Chẳng qua hai cô nương che vải mỏng rất đồng lòng nhìn về phía Tiểu Phượng Tiên nằm trên đất.
Giang Du nhìn một cái, liền co lại, vỗ vỗ n.g.ự.c mình, nhẹ nhõm nói: "Còn may còn may, Mạnh đại ca không thích kiểu này, kiểu cằm nhọn nhọn này, Mạnh đại ca thấy giống như rắn tinh, sẽ đ.â.m người."
Ân cô:... Người đã c.h.ế.t rồi, ngươi nói gì vậy.
Giang Miên Miên chăm chú quan sát tỉ mỉ một chút, sau đó ngồi lại, nói với Ân cô: "Eo của cô nương này quá nhỏ, không biết cắt ra xem, xương ở eo có ít hơn người khác hai cái hay không."
Ân cô:... Thịt trên má không kiềm chế được mà giật giật.
Bà ấy lo lắng thừa rồi.
"Cọt cà cọt kẹt."
Bánh xe tiếp tục lăn tròn.
Đường vào thành là đường lát đá xanh, tiếng bánh xe lanh lảnh không ít.
Ân cô không hạ rèm xe xuống.
Hai cô nương ngồi bên trong nhìn ra bên ngoài.