Ân cô cũng không ngờ tới mình mới đến thôn Khảm Nhi không lâu, lại phải quay về phủ thành.
Chỉ là tâm trạng lần này khác với lần trước.
Khi rời đi, bà ấy như là được ăn cả ngã về không, vứt bỏ hết tất cả, đi về một hướng chưa hay.
Khi quay trở về, tâm thái lại hoàn toàn khác biệt.
Bà ấy thật sự trở thành cô bà của người nhà này.
Thật sự có một đại gia đình cần phải bận lòng.
"Cô bà, có cần mang giày của cháu không?" Giang Miên Miên cầm mấy đôi giày của mình ra, cảm thấy đều rất xinh đẹp, giày thêu nhỏ, mềm mềm.
Giày thêu của tiểu hài tử chính là mềm, chủ yếu là thân thể sẽ lớn, chân sẽ lớn, đều là rộng rộng mềm mềm.
Giày thêu của đại cô nương còn có tạo dáng, nhìn thì mềm, thực ra có một thứ mang hiệu quả giống giày cao gót thời hiện đại, bên trong có một cái khung, sẽ cố định chân lại.
Vì trở nên đẹp, xưa và nay đều rất cố gắng.
"Không cần mang nhiều như vậy, mang một đôi đi đường, một đôi trong nhà, thêm một đôi dày dặn, dư lại đến phủ thành mua, bên đó nhiều đồ."
Chẳng qua nhìn bọc đồ hành lý của tiểu gia hoả, có một số thứ, phủ thành thật sự không có.
Bàn chải đánh răng, dép lê, bóng tắm rửa, nước tắm rửa, nước gội đầu, các loại gia vị, lá trà, kiến, kiến, kiến, kiến…
Thu xếp xong cho tiểu cô nương xong, cảm thấy đại cô nương cũng phải dặn dò.
Quả nhiên đến phòng đại cô nương, từ trong bọc đồ móc khô chuột, khô chuột, khô chuột ra…
"Những thứ này không cần mang theo, phủ thành có càng nhiều."
Giang Tiểu Du không tin, đây đều là bắt trong núi, phủ thành không có núi.
"Có, ngoài phủ thành chính là núi lớn, rộng hơn núi bên này, chuột cũng lớn hơn rất nhiều, không cần lo lắng." Cô bà phải dỗ mãi mới khuyên được đại cô nương bỏ khô chuột ra.
Về phần các loại nấm hình thù kỳ quái, bà ấy coi như không nhìn thấy.
Bà ấy bảo đại cô nương ghi chú rõ, loại nào có độc, loại nào kịch độc, loại nào ăn ngon, loại nào ăn vào sẽ gây ra ảo giác, không được nhầm lẫn.
Chọn lọc tay nải của đại cô nương một chút, giảm được hơn một nửa đồ, cũng không được nghỉ ngơi.
Còn phải đi xem đồ mà Tần thị mang theo.
Đồ Tần thị mang đều là y phục vật dụng của tướng công, của nàng ấy lại rất ít.
Chỉ có trường mâu, và hai bộ y phục thay rửa.
Một vài đồ trang sức, cũng không nhiều.
Rất đơn giản.
Là người không cần bận tâm.
Cả nhà thu dọn xong, liền phải chuẩn bị lên đường.
Ngày thu trong trẻo tươi mát.
Sáng sớm.
Trời vừa tờ mờ sáng.
Xe ngựa liền lộc cà lộc cộc bắt đầu đi.
Giang Miên Miên ngáp nhẹ, được cô bà bế lên xe ngựa.
Nàng nhìn thấy sau lưng có rất nhiều rất nhiều người, chi chít rậm rạp.
Hình như là cùng đi theo đến phủ thành, có chút giật mình.
Không hay không biết, trong nhà thế mà lại nuôi nổi nhiều người như vậy sao?
Ân cô cũng giật mình.
Giang Miên Miên tỉnh táo lại, xe ngựa đã đi lên đường lớn rồi.
Thôn Khảm Nhi náo nhiệt dần dần xa cách.
Giang Du cũng rầu rĩ một hồi.
Không thấy được A Thúy sinh oa nhi rồi, không biết là nam oa hay là nữ oa.
Chẳng qua có thể gửi quà từ phủ thành cho nàng ta, nàng ta hẳn là sẽ rất vui, dù sao thì đồ trong phủ thành, chắc chắn rất tốt.
Sau khi cưới Giang Du không thay đổi quá lớn.
Chỉ có một chút xíu, biết thẹn thùng rồi.
Giang Miên Miên trước đây thấy a tỷ cười đều là ngốc nghếch, bây giờ a tỷ sẽ cười ngọt lịm.
Thỉnh thoảng sẽ lộ ra ánh mắt giống a nương nhà cha, nhìn tỷ phu.
Mỗi hoa vào mắt mỗi người [1] , đối với Mạnh tỷ phu mặt vuông, Giang Miên Miên cảm thấy không dính dáng gì đẹp trai , nhưng làm tỷ phu thì cảm thấy rất đáng tin cậy.
[1]
[1] ý chỉ gu thẩm mỹ của mỗi người khác nhau
Trong xe ngựa, Giang Miên Miên chơi đùa với Giang Tiểu Thụ, đến nơi mới rồi, ngươi lại có thể quen kiến mới.
Tần Lạc Hà và tướng công đều cưỡi ngựa tiến về phía trước.
Tần Lạc Hà mặc một thân hồng y, chồng cũng một thân hồng y.
Hai người đều rất đẹp trai, vẻ đẹp thuận lý thành chương.
Phủ thành.
Cổng thành.
Có quan viên đang chờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chuẩn bị đón Giang tư mã mới đến.
Theo thời gian, hẳn là hôm nay có thể đến nơi.
Mặc dù dẫn theo gia quyến, đi mấy ngày, cũng gần đến rồi.
Hai quan viên chờ rất lâu, thật sự buồn chán, ngồi trước xe ngựa trò chuyện.
Bên cạnh còn có một chiếc xe ngựa.
Trang điểm hoa hoè loè loẹt, hương thơm nồng nàn.
Gió thơm đều bay từng đợt từng đợt từ trong xe ngựa ra.
Nhưng màn xe che kín kẽ chặt chẽ.
"Phản tặc tạo phản này một năm thăng quan phát tài ban đại trạch ban nữ nhân, chúng ta ngậm đắng nuốt cay đọc sách nửa đời cũng chỉ kiếm được chức quan nhỏ, chậc chậc, người khác nhau số mệnh khác nhau."
"Ai nói không phải chứ. Ai dô, giai nhân như Tiểu Phượng Tiên, thế mà lại tặng cho tên chân lấm tay bùn như vậy, đáng tiếc."
Trong xe ngựa hương thơm kia có một nữ tử mắt to mũi cao môi đỏ đang ngồi, dung mạo rực rỡ, thân thể lại lộ ra cảm giác điềm đạm đáng yêu.
Là một giai nhân hiếm có khó tìm.
Hai nha hoàn đang quỳ trước mặt ả, đ.ấ.m chân cho ả.
Bên cạnh là một ma ma cười nịnh nọt.
"Cô nương, hà cớ gì phải đích thân tới đón chứ, dung mạo thân thể của ngươi như vậy, Giang Nhị kia còn không phủ phục dưới váy lựu của ngươi sao?"
Tiểu Phượng Tiên nâng chiếc cổ xinh đẹp lên nói: "Đối với loại chân lấm tay bùn bỗng giàu có như vậy, lần gặp đầu tiên phải cúi người, ngươi khiêm tốn ngươi đáng thương, hắn mới có thể động tâm, ma ma cảm thấy y phục của ta thế nào?"
Ma ma nhìn y phục của ả, cảm thấy có quá trắng, cảm thấy nếu như đón người, quá đơn giản.
Chẳng qua thủ đoạn của cô nương với nam nhân, một lão ma ma như bà ta thật sự nhìn không hiểu.
Dù sao hơn phân nửa quyền quý trong phủ thành ở đều dưới váy lựu của ả.
Có không ít lão gia vì ả mà vứt nhà bỏ thê bỏ con c.h.ế.t người, tập hợp lại có thể vây quanh nửa vòng phủ thành.
Chỉ có thể khen hay.
Rất lâu.
Cũng không lâu.
Khi chiều tà nghiêng về phía tây.
Đội ngũ xe ngựa chầm chậm tiến đến.
Tiểu Phượng Tiên vén màn xe, ánh sáng vào lúc này cực tốt.
Ả rất vừa lòng.
Ánh sáng chiều tà sẽ chiếu vào khiến ả càng thêm rực rỡ.
Càng làm nổi bật vẻ yếu đuối và xinh đẹp của ả.
Nhìn đội ngũ càng lúc càng gần, Tiểu Phượng Tiên cuối cùng cũng xuống xe ngựa.
Khiến cho một đám người xung quanh liếc nhìn.
Gió thu thổi, hoàng hôn đẹp, lá rụng như y phục múa của ả, ả như tách biệt với thế tục, đứng trước cổng thành.
Đoàn người Giang Trường Thiên đến trước cổng thành phủ thành, nhìn thấy không phải là vẻ tráng lệ của phủ thành.
TBC
Mà là một nữ tử mặc bạch y.
Vài quan viên đến nghênh đón Giang tư mã.
Nữ tử vô cùng nhẹ nhàng bước lên trước hành lễ, gập eo mềm mại, nâng cần cổ trắng như tuyết lên.
Giọng nói như hoa lan: "Đại nhân, ngài đến rồi, Phượng nhi đợi ngài rất lâu."
Tiểu Phượng Tiên nhìn thấy dung mạo của người đến, cũng vô cùng kinh ngạc, cảm thấy mình được lợi, làm cho tư thế trở nên dịu xinh hơn.
"Ngươi là ai?" Giang Trường Thiên nhìn nữ tử đó, lại nhìn mấy quan viên trước mặt.
Tiểu Phượng Tiên giọng nói mềm nị, trách móc nhìn Giang Trường Thiên một cái, nũng nịu nói: "Phượng Tiên là người của ngài."
Quan viên khác đều cảm thấy cả người run lên một cái, Tiểu Phượng Tiên như thế này, giọng điệu này, thân thể này, ai có thể chống đỡ được.
Dung mạo của Giang tư mã này cũng đẹp.
Chậc chậc, củi khô lửa lớn.
Mấy quan viên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ đợi lại có một kẻ chân lấm tay bùn phủ phục dưới váy của Tiểu Phượng Tiên.
Tiểu Phượng Tiên tuy độc, nhưng c.h.ế.t dưới hoa mẫu đơn, thành ma cũng phong lưu.
Chỉ thấy thị vệ bên người Giang tư mã, một kiếm liền đ.â.m xuyên qua Tiểu Phượng Tiên.
"To gan, đại nhân mới đến phủ thành đã dám giả mạo người nhà của ngài ấy."
Giang tư mã tránh né vết máu, dùng khăn tay lau tay nói: "Phong nhi con quá vội, đợi muộn một chút không có người lại g.i.ế.c là được, trước mặt mấy vị đại nhân, quá huyết tinh."
Hoàng hôn nơi chân trời đỏ rực.
Nhưng không đỏ bằng m.á.u của Tiểu Phượng Tiên.
Tiểu Phượng Tiên có chút không thể tin được, cúi đầu nhìn m.á.u trên người mình.
Ả nhớ trước đây có một nam tử vì bày tỏ tình yêu và chân tình với ả, ở trước mặt ả g.i.ế.c thê tử chính thất.
Thê tử chính thất kia thân thể béo mập, sinh cho hắn ta ba hài tử.
Kiếm của nam tử kia còn không thể đ.â.m xuyên qua thê tử hắn ta, đ.â.m tận mấy nhát, mới đ.â.m c.h.ế.t người.
Lúc đó ả chỉ cảm thấy nhàm chán, nam tử không có não kia, ả chỉ cười mấy lần với hắn ta, nói mấy câu ám muội oán trách, hắn ta liền cho rằng ả thuộc riêng về hắn ta, chỉ là thê nhi cản trở hắn ta, lấy g.i.ế.c thê chứng minh tình yêu của hắn ta.
Tiểu Phượng Tiên ả nhất định phải tìm nam tử anh tuấn nhất, có một ngày, hắn sẽ mặc hồng y, cưỡi ngựa trắng, đến đón ả.