Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 166



Quan viên và tùy tùng đều đi rồi.

Cửa lớn của Giang phủ chầm chầm đóng lại.

Từng chiếc từng chiếc đèn lồng dần dần sáng lên.

Giang Miên Miên nhìn đèn lồng, giống như các vì sao trên trời, lấp loé sáng lung linh.

Hít thở một hơi thật sâu.

Gió của phủ thành, nóng bức hơn thôn Khảm Nhi một chút.

Không có sương khói, nhưng trong không khí nhiều thêm vài phần khói lửa.

Trên con đường bên ngoài viện tử, có người nấu canh, mùi thơm phiêu đãng bay vào.

Bắt đầu từ hôm nay, phải an cư ở phủ thành.

Hôm nay, Miên Miên từ tiểu nữ nhi út của dân tị nạn Giang Nhị cơm không đủ ăn, trở thành thiên kim tiểu thư của nhà Giang tư mã.

*

Thức dậy.

Giang Miên Miên mở mắt, nhìn thấy mặt của a nương.

Lòng bàn chân ấm hôi hổi.

Nhìn một cái.

Nàng gối đầu vào a nương, chân đạp lên mặt cha.

Cảm giác ngủ đến mức nhảy ra khỏi cả ngũ hành.

Giang Miên Miên cảm thấy tay của cha còn nhẹ nhàng kéo ngón chân của nàng.

Đầu bị đầu của a nương giữ chặt.

Nàng không biết khi mình ngủ ở chỗ của cha nương, lại dữ thế này.

Một chút cũng không giống thiên kim tiểu thư.

Nhưng mở mắt cha nương đều ở gần, cảm giác này rất tốt.

Giang Miên Miên rụt chân lại, cha liền tỉnh.

Mở mắt nhìn nàng, ngay sau đó lộ ra một nụ cười.

Giang Miên Miên choáng váng hoa cả mắt.

Chẳng trách a nương thỉnh thoảng lại có dáng vẻ yêu đương mù quáng, dáng vẻ này của cha ai có thể chống đỡ được.

Đặc biệt là nụ cười mở mắt tỉnh dậy này, ánh mắt ngái ngủ ngọt ngào.

Giang Miên Miên ngoan ngoãn ngủ giữa hai người.

Tần Lạc Hà cũng tỉnh.

Nhẹ nhàng vỗ ngón chân của Giang Miên Miên một cái.

"Đêm qua đá mũi của cha con mấy cái, suýt chút nữa chảy cả m.á.u mũi ra. Chàng cũng vậy, bảo chàng quay mặt đi, cứ nhất định phải ngủ đối mặt với nó, không đau sao?"

Tần Lạc Hà oán trách hai cha con.

Giang Trường Thiên mỉm cười gật đầu: "Có hơi đau, sức của tiểu gia hoả này hơi lớn, nhưng ta nghĩ, nó tỉnh dậy, nếu như nhìn thấy một cái gáy chắc chắn sẽ không vui."

Giang Miên Miên trong lòng ấm áp, quả thật mở mắt nhìn thấy chân mình đạp lên mặt cha.

Không hiểu sao cảm thấy vui vẻ.

Chân đạp lên tuyệt sắc giai nhân, thử hỏi trên đời này, ai có được đãi ngộ như vậy!!

Tần Lạc Hà cũng không nhịn được mà cười.

Giang Miên Miên lăn vào lòng a nương, đầu ngoan ngoãn gối lên cánh tay của a nương.

Cha không bị nàng đạp mặt, cũng dựa lại gần.

Một nhà ba người sát vào nhau.

Liền nghe cha nương nói chuyện.

"Tướng công, Du Tỷ Nhi đều đã thành hôn rồi, có nên bắt đầu tìm mối cho Phong ca nhi hay không, huyện Minh không có người phù hợp, huyện thành này chắc chắn có."

Tần Lạc Hà vẫn luôn lo lắng cho Phong nhi, luôn cảm thấy sau lần Phong nhi hôn mê kia, tính tình hơi có chút kỳ quái, hôm qua nhìn thấy cô nương xinh đẹp như vậy, mặc dù dáng vẻ của cô nương kia trông đáng ghét, nhưng cũng không phủ nhận, cô nương kia lớn lên xinh đẹp, mày thanh mắt to da trắng, n.g.ự.c căng đầy, còn phồng nhọn lên, eo cũng mảnh mai không thôi.

Dù là một nữ tử như Tần Lạc Hà nhìn vào đều thấy tự thẹn kém người.

Nhưng Phong nhi không nói một lời, nghe tiếng nói yêu kiều như tích nước của cô nương kia, đ.â.m một kiếm qua, xuyên thẳng qua, mặc dù sau đó tướng công giải thích với nàng ấy, bọn họ trước đó đã tìm hiểu qua về phủ thành, Mộc tiên sinh và hắn nói chuyện thâu đêm, cũng nói chi tiết mọi chuyện với hắn.

Nhưng Phong nhi là một đại tiểu tử, tiểu tử ở tuổi này, giống như Tiểu Mạnh, yêu một cô nương, cưới cô nương, sống qua ngày, mới là bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phong nhi mỗi ngày ngoài luyện kiếm ra, chính là luyện kiếm, hoặc là dẫn binh luyện kiếm, hoặc là vò đầu Miên Miên, vò cho đầu Miên Miên nở cả hoa, làm cho Miên Miên vừa thấy đại ca là chạy trốn khắp nơi.

Cũng không thấy nó thích cô nương nào, nhìn nhiều cô nương nào một cái.

Nàng ấy nhớ trước đây Phong nhi không phải như thế này, trước đây nó ở nơi trăng hoa của huyện Minh, còn có một đống hoa tỷ trêu chọc nó, quan hệ nhìn cũng không tệ.

Nàng ấy còn còn lo lắng một ngày nào đó Phong nhi dẫn một tỷ nhi của kỹ viện về.

Lúc đó điều kiện rất kém, nàng ấy cũng mâu thuẫn, vừa nghĩ có một cô nương bằng lòng theo nó cũng không tệ, lại vừa cảm thấy cô nương như vậy, thật sự không được, mặc dù đồng tình, nhưng làm nhi tức phụ, nghĩ một chút thôi cũng thấy rất đáng sợ.

Nhưng mà sau này, Phong nhi lại không ra ngoài náo loạn nữa, nhưng thậm chí còn không liếc nhìn cô nương khác một cái.

Vừa đến phủ thành đã có cô nương xinh đẹp như vậy, hắn đúng là có nhìn một cái, sau đó đ.â.m một kiếm xuyên qua thân thể người ta.

Này, làm phụ mẫu, hài tử nhìn cô nương cảm giác không ổn, hài tử không nhìn cô nương, cũng không ổn.

Tần Lạc Hà có chút lo lắng chuyện hôn sự của Phong nhi.

Giang Trường Thiên dựa sát cạnh tiểu khuê nữ và thê tử, thu muộn hơi lạnh, cả nhà dựa vào nhau độ ẩm vừa vặn.

Đầu của hắn cũng hơi cọ vào cánh tay của Hà muội, gối cùng một chỗ.

"Ừm, ta sẽ để ý, Hà muội không cần bận tâm, đợi gặp cô nương thích hợp, Phong nhi tự mình theo đuổi, đến lúc đó nàng phải ghen tỵ nhi tử có tức phụ quên nương, chẳng qua không sao, ta cũng là có tức phụ quên nương, rất công bằng."

Giang Miên Miên kéo tóc dài của cha chơi, nghe lời âu yếm của cha... chua.

Tóc của người cổ đại rất khó đối phó, không có máy sấy tóc, dầu gội cũng không đủ trơn mượt, tự nhiên đúng là hoàn toàn tự nhiên, gội đầu xong thấy thô ráp.

Chẳng qua tóc của cha vừa đen vừa thẳng, rất đẹp.

Giang Miên Miên nghĩ mình lớn lên giống cha, tóc chắc chắn cũng giống.

Hy vọng a huynh sớm ngày tìm được đối tượng, đừng không có việc gì lại vò đầu muội muội.

Giang Miên Miên dựa gần cha nương, nghe bọn họ nói chuyện, trời còn chưa sáng, lại muốn ngủ một giấc nữa.

Đêm qua ngủ cùng cha nương, bởi vì Ân cô phải chỉnh đốn nội vụ, chăn đệm trong nhà gì đó cũng chưa chuẩn bị xong hết.

Tần Lạc Hà và Giang Trường Thiên nói chuyện.

Đột nhiên nghe thấy tiếng thở đều của tiểu gia hoả giữa hai người, còn vang lên tiếng ngáy nhỏ, lại ngủ rồi, ngủ rất ngon.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng nhìn tiểu gia hoả một lúc.

Giang Trường Thiên nhẹ nhàng rời giường.

"Hà muội ta đi rèn luyện thân thể, nàng và Miên Miên ngủ thêm một lát."

Tần Lạc Hà gật đầu.

Giang Trường Thiên đứng dậy, nhẹ nhàng thơm vào má mềm mại của hài tử một cái.

Xuống giường.

Mặc y phục xong, lại cúi người xuống, hôn lên trán Hà muội một cái.

Nhẹ chân nhẹ tay mang giày đi ra ngoài.

Bên ngoài. Nắng sớm hơi sáng.

Giang Trường Thiên muốn đi gọi nhi tử dậy rèn luyện.

Kết quả đến viện, thấy Phong nhi và Thiếu Hà đều đang luyện kiếm rồi.

Mạnh Thiếu Hà không biết tại vì sao, cảm thấy nhạc phụ trừng mình một cái, không biết chính mình sai ở chỗ nào, sáng sớm hắn đã thức dậy chăm chỉ rồi, là hẹn trước với Phong ca.

TBC

Giang Phong không biết tại sao, cảm thấy cha liếc mình một cái, không biết mình sai ở đâu, sáng sớm anh ấy đã dậy nỗ lực rồi, hẹn với Thiệu Hà mà.

Phụ tử con rể ba người cùng nhau luyện kiếm, rèn luyện thân thể.

Lần trước chuyện bị b.ắ.n tên trộm ở trước mặt, Giang Trường Thiên thực ra vẫn còn canh cánh trong lòng.

May mà Phong nhi và Thiếu Hà đều khá giúp sức, chính mình miễn cưỡng ứng phó được, hắn vẫn luôn cảm thấy mình quá yếu, vẫn phải tăng cường, cho dù không thể trở thành trợ lực, cũng không thể trở thành điểm yếu.

Hắn nhìn thấy rõ thị vệ tự xưng là Lâm Dương kia trước khi hạ lệnh b.ắ.n tên bị gọi đến trước kiệu nói vài câu với Giang Uyển.

Giang Trường Thiên cảm thấy, người muốn g.i.ế.c hắn, hình như là Giang Uyển.

Nếu là Giang lão phu nhân hoặc đại ca hạ lệnh, hắn cũng sẽ không thấy lạ, nhưng nếu là Giang Uyển thì, Giang Trường Thiên cảm thấy có hơi lạ.

Hắn và chất nhi này không quen, thậm chí chưa từng qua lại, hận ý lớn như vậy đến từ chỗ nào.

Lại nhớ lại chuyện quá khứ, mấy lần ít ỏi gặp mặt Giang Uyển, nhớ lại, mọi cử chi cách ứng xử, hành vi động tác, ánh mắt của tiểu cô nương Giang Uyển này, Giang Trường Thiên có một suy đoán hoang đường.

Phong nhi nói nó c.h.ế.t rồi, nó là bò từ dưới đất trở về, nó bị vùi dưới đất mấy năm, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc, chỉ có thể cảm nhận được động tĩnh xung quanh, sau đó nó trọng sinh sống lại.

Liệu Giang Uyển cũng như vậy hay không, Giang Uyển có phải cũng có kỳ ngộ gì hay không, hẳn là phải mạnh hơn Phong nhi, dựa theo quỹ đạo bình thường, nàng ta có thể sẽ đến Kinh Thành, dựa theo năng lực của Giang lão phu nhân, nàng ta ở Kinh Thành trở thành tài nữ gì đó cũng không thành vấn đề.

Phong nhi nói nó thấy tất cả người nhà mình đều c.h.ế.t sạch, vậy Giang lão phu nhân không chút bận lòng gì mà dẫn người về Kinh Thành, Giang Uyển chắc chắn có được mối hôn sự tốt, nhớ lại tác phong của tiểu cô nương Giang Uyển, mạnh hơn Du Tỷ Nhi nhà mình gấp trăm lần, giống như người có thân phận cao quý hiển hách gì đó.

Gốc rễ nhà mình liền ở chỗ này, cũng không thể cao quý hiển hách.