Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 167



Giang Trường Thiên đoán Giang Uyển chắc chắn có kỳ ngộ, hoặc là sống cực kỳ tốt, mà nàng ta có địch ý với chính mình, lại kết hợp với những gì Phong nhi nói, Giang Trường Thiên nghĩ, nếu như cả nhà mình đều c.h.ế.t hết, chỉ còn sót lại một mình hắn, mục tiêu sống của hắn chỉ có một là phải báo thù, phải khiến người khác cùng chôn theo.

Có lẽ cuối cùng hắn thành công.

Cho nên có thể giải thích tại sao Giang Uyển muốn hắn chết, dáng vẻ cao quý xuất sắc không hợp lý trên người Giang Uyển kia.

Tất nhiên tất cả những điều này đều là tự Giang Trường Thiên dựa theo manh mối mà đoán ra.

Cũng có thể hắn đoán sai.

Chẳng qua thà rằng g.i.ế.c nhầm cũng không thể bỏ qua.

Hắn chỉ cần nghĩ đến cảnh tưởng người nhà mình c.h.ế.t hết, hắn liền cảm thấy hắn làm cái gì cũng không quá đáng.

Anh ấy dẫn cả nhà đến phủ thành, tin rằng cả nhà Giang lão phu nhân nhất định sẽ không ngồi yên được, Giang Uyển thông minh hẳn là sẽ làm một vài chuyện.

Mặt trời ló ra từ chân trời ra.

Trong sân luyện võ, Giang Trường Thiên đang đối chiến với Mạnh Thiếu Hà.

Mạnh Thiếu Hà nghĩ mình không đánh thắng đại ca, đánh nhạc phụ chắc là đủ.

Kiếm pháp của nhạc phụ rất lạ lẫm, nhưng không hiểu sao sát ý có hơi nồng…

Mạnh Thiếu Hà không biết tại vì sao, hắn cũng không dám dùng sức, chủ yếu là khuôn mặt này của nhạc phụ cũng có chút yêu nghiệt, đánh đến đánh đi, mặt đối mặt với nhạc phụ, hắn lần nào cũng sẽ phân tâm.

Kết quả một không cẩn thận suýt chút cảm thấy bị một kiếm của nhạc phụ chặn họng, may mà vào khoảnh khắc cuối cùng, hắn tỉnh lại, một kiếm đánh kiếm trong tay nhạc phụ rơi xuống đất, thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên cảm thấy sân luyện võ có chút yên tĩnh.

Hắn quay đầu, liền thấy thê tử Tiểu Du Nhi tức giận đùng đùng đối diện hắn, cầm một cái chày cán bột xông qua.

"Mạnh Thiếu Hà, ta nhìn lầm chàng rồi, chàng thế mà dám bắt nạt cha ta!"

Cán bột bay lên, Mạnh Thiếu Hà chạy như bay…

Dưới ánh mặt trời nhạc phụ lộ ra nụ cười yếu đuối…

*

Sáng sớm.

Quan viên Tiểu Hà đến đón tiếp hôm qua mang một xấp khế thân đến.

Đưa người không đưa khế bán thân, đây là xem thường ai.

Tối qua Tiểu Hà về nhà, gặp ác mộng.

Mặc dù hắn ta ở phủ thành đã trải qua phản tặc phá thành, cũng đã từng thấy g.i.ế.c người.

Nhưng ở trước mặt g.i.ế.c một nữ tử xinh đẹp như vậy, vẫn là chưa từng nhìn thấy.

Nam tử bình thường, cho dù có phải phản tặc hay không, thấy cô nương xinh đẹp như vậy, khoảnh khắc đầu tiên chắc chắn sẽ không nghĩ đến việc g.i.ế.c đi.

Giang gia ít nhiều gì có chút không bình thường, hơi kinh khủng quá mức.

Tiểu Hà nghĩ một đêm, sáng sớm thức dậy, việc đầu tiên, chính là vội vàng mang khế thân tới.

Phản tặc khác không quan tâm, Tư mã đại nhân này chắc hẳn là quan tâm.

Hôm qua hắn ta cũng cố ý quan sát.

Hắn ta chính là người chuyên phụ trách nghênh đón tiếp đãi phản tặc được chiêu an, chuyện này đã làm quen tay.

Cả nhà phản tặc khác nhìn cửa cao viện lớn, đình viện sâu thẳm này, từng người một đều lộ biểu cảm kích động, giọng nói cũng to hơn, niềm vui không thể che giấu được.

Nhà Giang tư mã này, đừng nói là người nhà của hắn, ngay cả một v.ú già cũng điềm tĩnh không thôi, còn có vẻ đầy phàn nàn.

Nghe nói quan sát phản ứng chân thật nhất của một nhà, nhìn hài nhi của nhà đó là chuẩn nhất.

Bởi vì hài nhi quá nhỏ, còn chưa biết che giấu, bình thường phản ứng của tiểu hài tử mới là phản ứng chân thật nhất trong một nhà.

Kết quả tiểu hài tử biểu hiện điềm tĩnh nhất, nhìn ánh mắt, hình như còn có rất nhiều bắt bẻ.

Làm cho Tiểu Hà vẫn luôn lo lắng trong lòng, liệu điều tra lai lịch có sai hay không.

Nhà Giang Nhị không thể nào bình thường không có gì lạ, chỉ khuôn mặt này của Giang Nhị, cũng bình thường không nổi.

Nhìn mặt của Giang tư mã, cũng có thể hiểu tại vì sao người nhà hắn nhìn còn không thèm nhìn Tiểu Phượng Tiên, một kiếm liền g.i.ế.c người ta.

Tiểu Phượng Tiên lớn lên không đẹp bằng Giang tư mã.

Tất nhiên Tiểu Hà không dám nhìn nhiều.

Dù sao từ biểu hiện của hài nhi nhỏ nhất Giang gia, cả nhà họ không chỉ không bị trạch tử lớn này chinh phục, còn tìm ra không ít sai sót.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ là đại cô nương Giang gia biểu hiện có chút không có kiến thức, nhưng chắc là giả vờ, nàng ấy là nhi tức phụ duy nhất của Mạnh gia ở kinh thành, Mạnh gia là dòng độc đinh, người ở phủ thành đều biết chuyện này.

Khoảng thời gian trước có người đến phủ thành mua trạch tử, không phải là Mạnh gia sao, trạch tử đó cũng không nhỏ hơn trạch tử này.

Nghĩ như vậy, cảm giác hình như bọn họ càng không có gì để đưa ra, lấy vài thứ mọn để thử thách vị quan Giang tư mã này, thử thách cái gì chứ, còn không bằng những thứ bản thân người ta tự có.

Sáng sớm đưa khế thân đến, người tiếp đón hắn ta là ma ma hôm qua ôm nữ nhi út của Giang tư mã.

Giang tư mã không đến, Tiểu Hà không cảm thấy mình bị coi thường, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả ma ma này cầm khế thân xem qua một lượt, ngồi ở đó vẻ mặt dịu dàng hỏi hắn ta: "Hà đại nhân, khế thân cả nhà của mấy nha hoàn hầu như Liễu Nguyệt, Thanh Hà, Lục Thảo này đâu, này chỉ đưa một người tới, lỡ đâu bị nắm thóp, chúng ta cũng không dám nhận, hoặc là trả mấy người này về, hoặc là đưa cả một nhà đầy đủ đến đây, ngài thấy sao?"

Hà đại nhân vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi bị hỏi câu này, trán bỗng nhiên lại chảy mồ hôi.

... Tại sao chính mình lại bị một lão ma ma nắm thóp rồi.

Câu nói một nhà đầy đủ ở chỗ này tại sao lại khiến người bất an như vậy chứ.

Tiểu Hà lau một chút mồ hôi lạnh trên trán nói: "Đúng đúng, lời ngài nói cực đúng, tiểu nhân lập tức đem người nhà bọn họ cùng với khế thân tới đây."

Tiểu Hà nhận nhiệm vụ mới, vội vàng chạy về.

Ân cô nhìn người này, cảm thấy hắn ta làm việc không đáng tin cậy, lo trước không lo sau, không có tiền đồ.

Tiểu Hoàng ở huyện Minh còn làm việc tốt hơn hắn ta một chút, người ta tốt xấu cũng làm việc chu toàn, suy nghĩ cũng chu toàn hơn một chút.



TBC

Sáng sớm, không có nha hoàn lạ mặt nào xen đến trước mặt, người giúp nàng mặc y phục rửa mặt vẫn là Ân cô.

Bữa sáng cũng là a nương và a tỷ nấu.

Ngoại trừ nơi này lớn hơn một chút, cảm giác vẫn giống như ở nhà, không có khác biệt quá lớn.

Chỉ là trán tỷ phu hình như sưng một cục u.

Đầu của tỷ phu, có hơi mềm, thường xuyên sưng cục u.

Giang Miên Miên ung dung nhàn nhã ăn xong bữa sáng, ăn một bát mì nhỏ, một bát hoành thánh nhỏ, còn hút một cọng rau xanh, nhổ một nửa cọng rau, kén chọn đồ ăn đến rõ ràng.

Ăn cơm xong.

Ân cô dẫn a nương a tỷ còn có nàng, cùng chỉnh đốn các nha hoàn gã sai vặt trong phủ.

Tỷ phu huynh trưởng còn có a cha cùng nhau ra ngoài.

Người đều được Ân cô tập trung lại.

Đêm qua mới đến, cũng không cho bọn họ chạy lung tung.

Nhiều người như vậy bây giờ đều tập trung ở giữa đại viện, giống như quảng trường trong sân chơi lớn.

Giang Miên Miên, a nương còn có Ân cô và a tỷ cùng ở trong phòng, nhìn ra ngoài là có thể thấy.

Có nam có nữ, có người lớn tuổi cũng có người tuổi còn rất nhỏ, thậm chí còn có người mặc hí phục, này tính sơ lược một chút, có hơn một trăm người.

Không nhìn thì không biết, nhìn một cái thật sự doạ giật mình.

Giang Miên Miên nghĩ nhà mình mới có mấy người, một bàn tay là đếm xong.

Này có hơn một trăm người hầu hạ, đây cũng quá nhiều rồi đi.

Tần Lạc Hà cũng cảm thấy quá nhiều.

Trong thôn mọi người đều tự mình quản lý, những người được tướng công thu nạp đều có thể tự làm việc sản xuất.

Nàng ấy quét mắt nhìn, một trăm bốn mươi bảy người.

Nếu như tất cả đều sống trong phủ, sau này mỗi tháng đều phải phát lương bổng, tiền của tướng quân nào đủ được, không thể nào chính mình phải khổ sở đi săn thú bán kiếm tiền chứ.

Tần Lạc Hà làm Tư mã phu nhân chưa chuyển đổi được tư tưởng.

Giang Du nhìn thấy nhiều người như vậy áp lực cũng rất lớn.

Nhiều người như vậy một bữa phải ăn bao nhiêu cơm, bao nhiêu mới là đủ đây?

Sáng nay nàng ấy đi cùng a nương đến nhà bếp còn thấy bên cạnh nhà bếp có kho chứa, bên trong để tận mấy đấu lương thực thô lương thực tinh còn có một căn phòng đầy ắp thịt rau, cảm thấy người ở phủ thành này còn rất tốt, chuẩn bị nhiều thức ăn ngon như vậy.

Bây giờ nhìn thấy nhiều người như này, đủ ăn được mấy ngày đây?

Còn có bên phía phòng ngủ chuẩn bị rất nhiều vải, đều là mới, may y phục cảm thấy may đủ cho cả nhà dùng một năm.

Nhưng nhiều người như vậy, mỗi người một bộ cũng không đủ phát.

Buồn.