"Tiếp theo là các loại yến hội, các loại hoạt động, đều mời Giang tư mã đến, nhất định phải để Tư mã đại nhân cảm nhận được niềm nở hiếu khách của quan trường phủ thành chúng ta."
Hà đại nhân ngoan ngoãn gật đầu.
"Yến tiệc tiếp đón tối nay?"
"Đi, nhất định phải đi hết, đều phải cho mặt mũi, cũng nhân tiện nhìn xem kỹ Tư mã đại nhân còn đẹp hơn cả Tiểu Phượng Tiên trong lời đồn."
Mấy người trong nha môn đều bật cười.
Hà đại nhân há miệng, muốn nói gì đó, lại ngậm miệng lại, thôi, các người tự mình nhìn thấy là biết.
Trăm nghe không bằng một thấy.
…
Tối nay cha ở bên ngoài xã giao, không về nhà ăn cơm.
Đại ca và tỷ phu cũng cùng ở bên ngoài xã giao, không về nhà ăn cơm
Bữa tối là đầu bếp nấu.
Đại khái là dồn hết sức muốn thể hiện cho chủ tử, nấu cực kỳ thịnh soạn.
Giang Du vô cùng mong đợi, cũng chẳng quan tâm chuyện đại ca tướng công và cha không về nhà.
Nàng ấy đi quanh bàn ăn mấy vòng.
Bị cô bà liếc mắt mấy lần.
Mãi cho đến khi a nương về phòng lấy một cái roi ra kiểm tra xem roi có chắc có bền không, a tỷ mới dừng hành động đi vòng vòng quệt nước miếng kỳ quặc.
Kết quả khi ăn, Giang Du có chút bần thần, mất hết hi vọng.
Nàng ấy hoàn toàn là vì tôn trọng thức ăn, đây đều là lương thực tinh, còn có đủ loại các gia vị, đều là thứ khó có được, cố gắng nuốt xuống.
Nàng ấy có chút hoang mang, đồ ăn của phủ thành khó ăn như vậy sao? Không thể nào.
Có phải là bọn hắn khinh thường cả nhà bọn họ là người thôn quê đến, cho nên cố ý gây khó dễ, cho đầu bếp không biết nấu ăn?
Quả nhiên, cô bà nói địa phương bên ngoài rất nguy hiểm, tâm cơ quá sâu, nếu không phải vị giác của nàng ấy tốt, suýt chút nữa bị lừa.
Giang Miên Miên ăn quen thức ăn a tỷ a nương nấu, cũng có chút kén ăn, đồ ăn người ở đây nấu quả thật có chút một lời khó nói hết, bày biện thì lại rất đẹp.
Tần Lạc Hà không nói một tiếng.
Ân cô cũng im lặng ăn, ăn ít.
Dù sao còn thừa khá nhiều, rất lãng phí, không phù hợp với phong cách của nhà bọn họ.
Ân cô nói: "Đem thức ăn thừa này ban cho người trong đoàn ca múa vậy."
Giang Miên Miên muốn chín người đó, thống nhất gọi là đoàn ca múa.
Tần Lạc Hà gật đầu, cũng được.
Trong lòng Giang Miên Miên có một chút xíu kỳ quái, quả nhiên thức ăn thừa không ăn hết, ban cho người khác là ban ơn.
Hình như từng xem qua loại tình tiết này.
Ân cô thấy tiểu cô nương mặt đầy vẻ ngạc nhiên, nhẹ nhàng xoa đầu nàng nói: "Người thượng vị ban thức ăn, là một loại biểu hiện thân cận, mặc dù điều kiện chúng ta tốt hơn, nhưng cháu đến phiên chợ, còn có người thuê xương về nhà nấu canh [1] , một cục xương lớn còn có thể cho thuê tận mấy lần."
[1]
[1] Thời âu cổ giới quý tộc chuẩn bị rất nhiều món nhưng ăn không bao nhiêu, trở thành món tiền béo bở cho hạ nhân, họ gom thức ăn thừa mang bán, ở chợ đồng thời có người thuê xương thừa đó để nấu canh.
Miệng Giang Miên Miên hơi mở lớn.
Những người thuê xương về nhà, để tận dụng tối đa tác dụng, có khi nào l.i.ế.m qua xương một lần không?
Cảm ơn cha nương cần cù tiến lên.
Không cần thuê xương về nhà nấu, nếu không, nghĩ đến liền…
Ban thưởng cơm thừa canh cặn, nhận được sự cảm ơn cảm kích đến rơi nước mắt của thành viên đoàn ca múa.
Giang Miên Miên cảm thấy ngoài tiểu cô nương dường như là thật sự rất cảm kích, những người khác đều là cảm ơn theo nghi thức, có một chút cảm kích, nhưng không nhiều.
Quả nhiên loại chuyện ban thưởng một bữa cơm thừa thu được lòng trung thành là không tồn tại, trái nhân tính.
Buổi tối Giang Miên Miên nằm trên giường, nghĩ lại.
Người tiếp xúc hôm nay, nhiều hơn mấy năm trước của nàng cộng lại.
Bận rộn một hồi trời đã tối, không hiểu sao có một loại cảm giác như đã hoà nhập vào xã hội này.
Nói chúc ngủ ngon với Giang Tiểu Thụ ở đầu giường, Giang Miên Miên liền đi ngủ.
Trước khi ngủ còn nghĩ, vải mới thời cổ đại hẳn là không có formaldehyde, ngửi cũng không thấy có mùi, còn khá tốt.
Trong lúc mơ màng ngủ, cảm giác cha nương đến, cha thơm nàng một cái, lại đi.
Nàng ngủ rất thơm ngon.
Phát ra tiếng ngáy nhỏ.
Thu muộn, giường lớn của tiểu thư khuê các, màn che vô cùng chặt chẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngoài phòng có một nha hoàn béo ngủ không yên giấc, luôn cảm thấy có một ma ma nhìn chằm chằm nàng ấy, mặt đất trong phòng dường như có rất nhiều kiến, sáng sớm mai phải dậy quét dọn.
*
Sáng sớm.
Càng lạnh hơn.
Ngày này lạnh hơn ngày kia.
Giang Miên Miên mặc một bộ áo ngủ bông, có hơi giống túi ngủ, bên ngoài lại mặc áo khoác bông, bên ngoài áo khoác bông còn mặc áo khoác ngoài.
Vừa thức dậy, nàng liền lật đật kẹp hai chân.
Muốn đi tiểu.
Liền thấy nha hoàn Phán Nha ôm một cái bồn tiểu cực lớn đến.
Bồn tiểu hẳn là bằng đồng, xung quanh còn có một vòng chạm khắc nổi, trông rất đắt tiền.
A nương nhìn không sai, nha hoàn chọn cho nàng, sức lực đúng thật là rất lớn.
Giang Miên Miên:...
Mặc dù vừa thức dậy, đã nhịn tiểu, vội đi tiểu, nhưng cảm giác ôm bồn tiểu này đúng là một lời khó nói hết.
Hơn nữa ngươi nhìn chằm chằm ta, ta căng thẳng.
Lỡ như còn muốn phóng uế, đi ị hay gì đó.
Ngươi nhìn như vậy, phân cũng xấu hổ đến rụt trở lại.
Giải quyết xong vấn đề sinh lý, dưới sự hầu hạ của Phán Nha, Giang Miên Miên rửa mặt xong.
Liền chạy lon ton đi tìm a nương.
Tiểu thư khuê các sống không xa phòng ngủ của a nương, nhưng a nương không thể lúc nào cũng ở trong phòng ngủ, sáng sớm hẳn là đang ở chỗ ăn cơm đi.
Giang Miên Miên đi chậm rãi, như đi dạo trong công viên vậy.
Phán Nha lo lắng đi theo đằng sau.
Cha nương nói nàng ấy đi vào vận cứt chó, vốn dĩ cho rằng nàng ấy trời sinh mệnh nha hoàn làm việc nặng, bây giờ thế mà lại được phân ở bên cạnh tiểu thư, bảo nàng ấy nghiêm túc làm việc, làm nha hoàn, có thể không thông minh, quan trọng là nghe lời, chủ tử bảo làm gì thì làm đó.
Nàng ấy cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nàng ấy lớn lên mập, bộ dáng thô vụng, bình thường cũng không bằng lòng để nàng ấy đến gần người hầu hạ, cho nên trước đây luôn chăm sóc hoa cỏ, bởi vì sức lực nàng ấy lớn, chăm sóc hoa cỏ thường phải bưng hoa cỏ vào ra, rất cần một chút sức lực.
Phán Nha cảm thấy công việc của nha hoàn thiếp thân rất ít, chỉ là theo tiểu thư nhỏ, trông tiểu thư nhỏ, ăn ăn uống uống, đơn giản hơn chăm sóc hoa cỏ, chăm sóc hoa cỏ sáng phải dậy sớm đào đất, di chuyển chậu hoa, quét dọn, rất nhiều việc.
Vui vẻ.
Chẳng cha nương dặn nàng ấy không được thiếu cảnh giác, phải nhanh nhẹn một chút, nhìn nhiều nói ít, làm việc nhiều.
TBC
Lúc này đi theo tiểu thư, Phán Nha rập khuôn theo bước.
Giang Miên Miên tò mò hỏi: "Ngươi ăn sáng chưa? Mở mắt ngươi đã ở trước mặt rồi? Ngươi ăn sáng lúc nào?"
Phán Nha trả lời: "Chưa ăn, bọn nô tỳ tranh thủ ăn. Nếu như tiểu thư không cần ở bên cạnh hầu hạ, liền ở một góc nào đó, tranh thủ ăn một chút đồ. Cũng có thể thay phiên nhau ăn, cha nương nô tỳ đều ở trong phủ, có thể đến chỗ bọn họ ăn. Nô tỳ ăn nhiều, nhưng nô tỳ cũng làm việc rất hăng hái."
Giang Miên Miên gật đầu.
Cha nương đều ở trong phủ, thuộc về người có lai lịch.
Nhớ đến chính mình khi đi thực tập ở bệnh viện, có lúc nhiều bệnh nhân, cũng không kịp ăn cơm, đều tranh thủ ăn một miếng, đều là người xã súc.
Chậm rì rì đi đến phòng ăn, đã cảm thấy đã đạt được lượng vận động ngày hôm nay.
Nhà lớn, thật sự rèn luyện người.
Giang Miên Miên ngoan ngoãn thỉnh an cha nương.
Chào hỏi đại ca, tỷ phu, tỷ tỷ.
Tất cả đến chỗ này đều rất ngoan ngoãn bình thường.
Sau đó Phán Nha liền thấy đại công tử bế tiểu thư nhỏ lên, ném cao cao, ném lên không trung.
Trái tim mập mạp của Phán Nha cũng cảm thấy bay lên.
Không thể ném thế này được.
Mặt nhỏ tròn đầy thịt của Tiểu Miên Miên giữa không trung đều giật giật.
Từ nhỏ đã chơi như vậy, nàng quen rồi, lúc ban đầu căng thẳng, bây giờ khi được ném lên đều sẽ cảm thấy cả người thư giãn, trải nghiệm cảm giác bay lên, cảm thấy cũng khá hay.
Dù sao cũng đảm bảo sẽ được đỡ lấy.
Khi ăn cơm, mùi vị sáng nay bình thường rồi.
Giang Miên Miên nhìn cháo cháo trước mặt, bánh quẩy, củ cải đỏ, rau rau, thịt thịt, đây là món nàng thích.
Xem ra bữa sáng, a tỷ đi giám sát.
Nhìn dáng vẻ hăm hở của a tỷ, chắc là tìm được cách sống của tỷ ấy rồi.
Khi ăn cơm, cũng không có thói quen không nói khi ăn.
Giang Miên Miên liền nghe cha nói: "Qua mấy ngày nữa là sinh nhật của Phong nhi, năm nay ở phủ thành, chúng ta mời người đến ăn mừng hoành tráng."