Tần Lạc Hà gật đầu, tổ chức sinh nhật rồi, sau này có thể xem mắt tìm đối tượng được rồi đúng không, còn mời người, vậy có thể xem mắt tìm đối tượng được rồi đúng không.
Giang Du rất vui vẻ, tổ chức sinh nhật, có thể làm đồ ăn ngon, lần này nhất định phải làm ra bánh kem mà muội muội nói.
Mạnh Thiểu Hà một lời khó nói hết.
Cấp bậc quan chức của hắn bây giờ còn cao hơn nhạc phụ một chút.
Đêm qua đi yến tiệc tiếp đón, ngàn vạn lần không nghĩ đến, hình tượng nhạc phụ tướng mạo xuất trần, tiên khí phất phới của mình thế mà lại là một tham quan…
Hắn vậy mà chuẩn bị bắt đầu vơ vét của cải.
Tuyệt đối không nghĩ đến…
Mang cả sinh nhật của đời nhi tử ra, nếu như còn mời người, sẽ bị cười chết.
Hu hu hu, hắn, sinh nhật của hắn cũng sắp đến rồi!!
Giang Miên Miên rất kích động, được được , sinh nhật ca ca, nàng đã nghĩ ra món quà không tốn tiền rồi.
Đoàn ca múa của nàng, đến lúc đó nói không chừng sẽ dẫn đầu xu hướng thời thượng.
Hô hô hô.
Giang Miên Miên đã có chút kích động rồi.
TBC
Tiểu Miên Miên ăn cơm xong, dẫn Giang Tiểu Thụ và Phán Nha đi về.
Chú ý đến cánh môi của Phán Nha đầy dầu, xem ra là đã ăn rồi.
Giang Miên Miên móc Giang Tiểu Thụ từ trong túi ra, mở miệng nói: "Đây là thú cưng ta nuôi, nếu như người nhìn thấy, đừng dẫm nó."
Phán Nha gật đầu, sau đó ngây người, rồi nhanh chóng gật đầu mấy cái.
Con kiến này là thú cưng của tiểu chủ tử, khi nàng ấy chăm sóc hoa cỏ, đã đạp c.h.ế.t rất nhiều kiến, làm sao bây giờ?
Còn có con kiến này lớn quá rồi đi.
Một khi bắt đầu suy nghĩ, đầu óc của Phán Nha có hơi chập mạch, bỏ đi, không nghĩ nữa.
Giang Miên Miên dẫn Phán Nha về phòng ngủ của nàng, phòng có tịnh phòng, phòng ngăn nhỏ đi vệ sinh, tối đen, có mành buông xuống, có một cái bệ nhỏ, trên đầu có chậu đồng rửa tay.
Đi tiểu hoặc đại tiện xong, phía dưới có tro, lấp lên là không hôi.
Có người chuyên dọn dẹp.
Thật ra chủ yếu là phí nhân công.
Lần trước đi vệ sinh, có tận mấy người dọn dẹp, dâng trà rót nước mặc y phục cởi y phục rửa bồn tiểu…
Nếu cải cách nhà vệ sinh, bồn cầu xả nước gì đó, cần đường ống, cần làm bể khí sinh học, đủ loại…
Ặc, trước tiên bỏ qua đi.
Đi vệ sinh xong, hôm nay Giang Miên Miên bắt đầu cuộc sống thường ngày của thiên kim tiểu thư.
Nàng sai người thông báo cho thành viên của đoàn ca múa biểu diễn tiết mục.
Tiết mục đặc sắc đều có thể biểu diễn.
Thành viên đoàn ca múa được gọi đến một sân khấu hình trong ở giữa viện tử, còn treo vải quây gì đó, nhìn rất nề nếp.
Còn có nơi thay y phục hoá trang chuyên dụng cho bọn họ, không cần chạy lung tung.
Ở ngay phía sau sân khấu, đằng sau tấm vải đó.
Nhìn lão ma ma hung dữ nhất trong phủ chuẩn bị trà nước điểm tâm ghế nằm ở trên khán đài, cảm giác như có người rất quan trọng muốn xem.
Chẳng qua từ sáng sớm đã bắt đầu thưởng thức ca mua có phải truỵ lạc quá mức hay không.
Bọn họ bình thường đều là biểu diễn tiết mục vào buổi tối, hoặc là buổi chiều.
Rất ít người muốn xem tiết mục vào sáng sớm.
Chẳng qua bọn họ nghe được tin tức về cái c.h.ế.t của Tiểu Phượng Tiên, ngoan ngoãn rất nhiều.
Nhưng cũng có nghe được một phiên bản khác, nói Tiểu Phượng Tiên e thẹn mà chết.
Nghe nói gia chủ thế mà lại là là mỹ nam tử đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Bọn họ chưa gặp qua.
Nhưng gặp qua tiểu chủ tử cần bọn họ.
Trong lòng vẫn có một chút xíu cảm kích, nếu tiểu chủ tử không cần bọn họ, nhìn những người khác một lời không hợp liền bị ném vào trong trạm giao dịch buôn bán, vẫn rất thổn thức.
Tiểu chủ tử bọn họ không dám nhìn nhiều, nhưng mặc dù tuổi còn nhỏ, đã có dáng vẻ tuyệt sắc rồi.
Lần đầu tiên được gọi đến biểu diễn tiết mục, còn dựng vũ đài long trọng cho bọn họ, Ân ma ma còn long trọng cẩn thận chuẩn bị điểm tâm, bọn họ đều có chút căng thẳng, chắc hẳn là gia chủ muốn xem bọn họ, nhất định phải dùng hết bản lãnh tốt nhất.
Từng người luyện giọng, dãn gân, chuẩn bị sẵn sàng.
Sau đó liền thấy một tiểu đậu đinh, ung dung đi qua.
Thoải mái nằm xuống ghế nằm, còn đá giày thêu…
Ma ma uy nghiêm cao thâm kia, mỉm cười pha trà.
Một nha đầu béo đứng sau người tiểu đậu đinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiểu đậu đinh vẫy tay ra hiệu, bọn họ có thể bắt đầu biểu diễn rồi…
Không khí hơi mát.
Ánh nắng vừa đẹp.
Lá cây xanh đậm vẫn còn treo trên cành cây.
Có một vài lá cây thuần màu vàng, rực rỡ ánh vàng.
Vườn của viện tử được thiết kế.
Cây được trồng thay đổi theo mùa.
Các mùa khác nhau còn có vẻ đẹp khác nhau.
Nếu như mùa đông tuyết rơi, chắc hẳn sẽ là một loại cảnh quan khác.
Vũ đài được dựng cạnh hồ nước, khán đài cao hơn một chút, có vị trí che nắng, muốn phơi nắng, có thể nhích chân ra ngoài một chút.
Giang Miên Miên nằm trên ghế nằm nhỏ, rất hài lòng với vị trí ngắm phong cảnh của mình.
Cuộc sống này, ngày tháng này, cảm giác này, quả là quá sảng khoái.
Ân cô nhìn tiểu cô nương có ý định đá rơi giày thêu, hơi trừng mắt nhìn nàng, thấy nàng cười với mình, giả vờ đáng yêu.
Giả vờ đáng yêu cũng không có tác dụng.
Ân cô cúi người cởi giúp nàng đôi giày thêu đang treo lỏng lẻo, xoa lòng bàn chân cho nàng, lại giúp nàng mang giày thêu vào.
"Là cô nương, không được."
Giang Miên Miên lộ ra nụ cười ngoan ngoãn với cô bà, đây không phải là nhất thời bị nhị thế tổ ốp vào người, muốn đá một chút thôi sao.
Cô bà lại lau tay, bày ra, chuẩn bị pha trà đạo.
Bà ấy và Tiểu Đoan công công nghiên cứu, sau đó tiểu chủ tử ở một bên gợi ý vài câu, quy trình pha trà này, pha một lần kinh diễm một lần, Ân cô có cảm giác, nếu như như nắm giữ cách pha trà như thế này, cuộc đời sau này của bà ấy sẽ đạt đến tầm cao mới.
Tiểu chủ tử còn xúi giục bà ấy viết ra.
Nói sau này có thể xuất bản sách lưu truyền thiên cổ, ví dụ đặt tên là "Khởi nguồn trà đạo Âm thị", "Trà Kinh", "Người hầu trà", "Phương pháp pha trà Kinh Châu"...
Nói xong làm cho tâm trí của lão ma ma đã đắm mình trong Hoàng cung mấy chục năm như Ân cô cũng có chút nhiệt huyết dâng trào.
Cái miệng này của tiểu chủ tử, quỷ nịnh người.
Đến bà ấy còn có thể nịnh được, ngày sau bà ấy hẳn là không cần lo lắng tiểu chủ tử sau khi kết hôn sẽ không hòa thuận.
Mặc dù tiếp nhận quản lý mọi việc lớn nhỏ của cả phủ, còn phải dẫn dắt người mới trong phủ, nhưng Ân cô vẫn đặt việc hầu hạ tiểu chủ tử ở vị trí ưu tiên đầu tiên trong thứ tự công việc của mình.
Giang Miên Miên nhìn Ân cô bày biện lò than nhỏ, đun nước trà, ngồi ở một bên nói: "Nước pha trà này, lấy nước suối núi là tốt nhất, nếu như mùa đông thu thập nước tuyết sạch, cũng cực kỳ thanh nhã, dù sao cô bà, cô bà cứ cách nào khó nhất thì làm theo cách đó, đảm bảo một đám người sẽ điên cuồng bám gót."
Ân cô:...
Mặc dù giọng điệu nói chuyện của tiểu chủ tử rất khiến người ta muốn đánh nàng, nhưng hình như rất có đạo lý.
Ở một vài phương diện nào đó tiểu chủ tử còn hiểu thuộc tính của đám quý nhân kia hơn bà ấy.
Phán Nha ngoan ngoãn đứng ở một bên nhìn, tay cầm quạt, cũng không quạt, không nóng, nhưng nếu có muỗi bay đến, nàng ấy luôn luôn chuẩn bị đuổi đi.
Giang Miên Miên nằm xong, nhìn tiết mục đầu tiên trên vũ đài.
Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp mặc sa tanh mỏng trong suốt ít vải, nhấc chân ra ngoài.
Bước nhảy còn khá ưu mỹ, chẳng qua thường xuyên có động tác đá cao chân.
Thời cổ đại không có nội khố.
Giang Miên Miên nghĩ đến cái này, trà uống vào suýt chút nữa phun ra.
Ân cô cũng đen mặt.
Những ca cơ vũ kỹ này cũng chẳng có tiền đồ.
Nhìn điệu bộ này, rõ ràng là tiểu chủ tử muốn nghe, liền cho tiểu chủ tử xem những thứ cặn bã này.
Giang Miên Miên xem rất chăm chú, chân của các tiểu tỷ tỷ rất dài.
Rất lẳng lơ.
Trong đó có một tiểu cô nương, dáng người gợi cảm, dung mạo lại rất thanh lệ, vừa thuần khiết vừa khiêu gợi, rất đặc biệt.
Giang Miên Miên nghiêm túc xem xong màn biểu diễn nhảy múa.
Tổng thể cảm thấy vẫn rất tốt, chẳng qua nhạc đệm gì đó hơi đơn điệu.
Cũng có thể bởi vì đây chỉ là đoàn ca múa loại nhỏ biểu diễn trong nhà.
Cộng thêm thời hiện đại cho dù không xem trực tiếp, tivi máy tính điện thoại cũng có thể lướt xem qua rất nhiều.
Điệu múa thời hiện đại đã là hội tụ các sáng tạo tuyệt vời của mọi người qua hàng nghìn năm, trước mắt này thuộc giai đoạn nguyên thủy, có chút không đủ để xem.
Tất nhiên xem chân cũng đủ rồi.
Dù sao cũng là chân thật.
Chẳng qua trên sân không có đạo cụ, tốt nhất có mấy cây cột, quấn quanh cột, biểu diễn múa cột, thật ra sẽ hấp dẫn hơn một chút.
Khi vừa nghĩ đến múa cột, Giang Miên Miên quay đầu nhìn Ân cô, Ân cô không có biểu cảm gì đặc biệt, chắc là không sao... Nghệ thuật thôi, không xấu hổ.
Hẳn là sẽ không bị đánh đi, nàng cũng không nhảy, nàng xem các tiểu tỷ tỷ khác nhảy.